Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 296 : Dụ dỗ

Ngày đăng: 04:32 20/04/20


- Ừ.

Dương Phàm cười khổ một tiếng, thầm nói " chuyện này cũng không thể trách Lâm Đốn" Tối qua, Trương Tư Tề nói muốn yên tĩnh một đêm nên đã tắt máy. Sáng sớm nay lúc lên máy bay, Dương Phàm lại phải tắt điện thoại di động đi. Cho nên lúc xuống máy bay, Dương Phàm vẫn quên chưa mở máy lại.

- Ha ha, không cần lo lắng. Đây là lỗi của tôi.

Dương Phàm an ủi Lâm Đốn một câu, mở điện thoại di động ra thì phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Đây là là cuộc gọi từ Uyển Lăng và Vĩ Huyền.

Dương Phàm lập tức gọi điện cho Tô Diệu Nga.

- Phó bí thư Dương? Cuối cùng đã liên lạc được với anh. Có người thừa dịp anh không ở đây nên muốn ra tay với Vĩ Huyền.

Dương Phàm bình tĩnh nói:

- Nói tình hình xem nào.

Tô Diệu Nga nói sơ qua một chút, Dương Phàm lập tức hiểu rõ là chuyện gì. Sau khi Dương Phàm rời đi, Đổng Trung Hoa liền đặt Uông Ái Dân vào vị trí cục trưởng cục Thuế. Thằng ranh này vừa đến cục Thuế đã lập tức muốn tiến hành kiểm tra trong phạm vi toàn thành phố. Cục trưởng cục Thuế trước đây thì Đổng Trung Hoa lại điều đến ban quản lý đường cao tốc. Rất rõ ràng Đổng Trung Hoa định đâm lén sau lưng Dương Phàm.

Khoa Nghiên làm ở văn phòng cục Thuế, bề ngoài thì không phải người của ai cả, người lại khá đẹp. Cho nên Uông Ái Dân điều vào một tổ hành động. Trong lòng Uông Ái Dân là có tính toán khác nhưng chưa nói ra được. Trong quá trình Khoa Nghiên sửa tài liệu thì đột nhiên thấy có vấn đề liên quan đến đợt điều tra này, trong đó còn đánh dấu đỏ vào Vĩ Huyền.

Khoa Nghiên thầm để ý đến Dương Phàm, nên biết Dương Phàm lập nghiệp từ Vĩ Huyền. Cho nên Khoa Nghiên không hề suy nghĩ lén sao chép một phần tài liệu, lặng lẽ tìm đến thị ủy, không tìm được Dương Phàm liền đứng cạnh xe của Dương Phàm, giao tài liệu cho Lâm Đốn.

Chuyện này đúng là làm cho người ta sợ hãi. Tô Diệu Nga sau khi xem tài liệu mà Lâm Đốn đưa cho càng thêm hoảng sợ. Thuế ở Vĩ Huyền mặc dù tra không ra vấn đề gì lớn, nhưng các công ty tư nhân ít nhiều đều có vấn đề. Trước kia phòng Thuế Vĩ Huyền mắt nhắm mắt mở bỏ qua, điều này cũng là vì phát triển kinh tế huyện mà.

- Làm cẩn thận công việc một chút, cứ cho bọn họ điều tra. Không điều tra ra vấn đề gì lớn, tôi cũng dễ nói chuyện. Giữ gìn hoàn cảnh phát triển kinh tế là chủ trương của trung ương và tỉnh ủy. Chị không việc gì phải e ngại, cứ kiên quyết mà làm. Ngày mai tôi có việc bàn với bí thư Hác, sau đó còn phải đi Nam Kinh một chuyến. Chuyện ở Vĩ Huyền chủ yếu dựa vào chị.

Ý của Dương Phàm, Tô Diệu Nga hiểu rõ, cũng nghe ra Dương Phàm đang tức giận trong lòng. Chẳng qua Dương Phàm bây giờ đang kiềm chế rất tốt, chỉ có thể nghe ra một chút biến hoá trong giọng nói, không phải người bên cạnh thì không nghe ra. Đồng thời Dương Phàm cũng đang ám chỉ có bí thư Hác làm chỗ dựa cho chúng ta, cứ việc làm.

Tô Diệu Nga yên tâm hơn nhiều, lập tức nghiêm túc trả lời:

- Xin phó bí thư Dương yên tâm. Huyện ủy và ủy ban Vĩ Huyền rất đoàn kết. Hai ban Vĩ Huyền quyết tâm ứng phó tốt đợt kiểm tra này.

- Ừ, thân là bí thư huyện ủy kiêm thường vụ thị ủy, tất cả phải lấy cục diện phát triển kinh tế Vĩ Huyền làm trọng, nhất định phải trấn an các nhà đầu tư bị kiểm tra.

Lạnh nhạt dặn dò công việc, Dương Phàm dập máy, bề ngoài thì trông hắn khá bình tĩnh nhưng trong lòng lại không phải như vậy. Đổng Trung Hoa quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, một bí thư thị ủy không nắm giữ được hội nghị thường ủy chính là một bí thư không đủ tư cách. Điểm này khiến Đổng Trung Hoa rất khó chịu. Cho nên hắn nhất định sẽ phản kích lại. Chẳng qua hành động này sẽ khiến cục diện chính trị ở Uyển Lăng thay đổi lớn. Thanh đao trong tay Hác Nam có thể hạ xuống thì không hề do dự. Đáng tiếc chính là Dương Phàm biết mình dù đánh ngã Đổng Trung Hoa cũng chỉ là chiếc áo cho người ta mà thôi. Điểm này Trần Chính Hòa đã nói rất rõ. Bắt đầu từ hôm nay, Hác Nam đang từ cảnh bị áp chế đã ngóc đầu dậy.

Tạ Trường Thuận là một thư ký có ánh mắt rất sắc sảo, cho nên hắn không mời Dương Phàm lên cùng xe. Chắc chắn ở Uyển Lăng đã xảy ra một số việc bất lợi đối với Dương Phàm, trong lòng Tạ Trường Thuận chẳng những không lo lắng mà ngược lại còn cảm giác hơi cao hứng. Chỉ cần biết rõ tin tức này đúng lúc, báo cáo lại cho Bí thư Hác, khẳng định sẽ được Bí thư Hác ấn tượng thêm vài phần.

Tạ Trường Thuận lấy điện thoại ra, bấm số Hác Nam, nói với giọng điệu cung kính và bình tĩnh:

- Bí thư Hác, tôi đã đón được người rồi. Người của Tập đoàn Thiên Mỹ cũng đã tới rồi.

Trong điện thoại, Hác Nam nói giọng trầm thấp đầy uy nghiêm:

- Tôi biết rồi, nhất định phải tiếp đón người của Tập đoàn Thiên Mỹ thật tốt.

Tạ Trường Thuận trong lòng nao nao, lập tức hiểu rằng dường như mình đã có gì đó sai lầm rồi. Tạ Trường Thuận lập tức sửa chữa khuyết điểm, bình tĩnh nói:

- Tôi biết rồi. Bí thư Hác, có một chuyện tôi cảm thấy hơi kỳ quái.

- Sự tình gì?

Hác Nam tùy ý hỏi. Tạ Trường Thuận lập tức kể lại việc mấy người Lâm Đốn tới muộn, đồng thời còn miêu tả một chút về thái độ lúc đó của Dương Phàm:

- Phó bí thư Dương Phàm thoạt nhìn rất lo âu.

- Hác Nam hơi sửng sốt mới hạ giọng nói:

- Ừ, anh quan sát rất cẩn thận. Cứ thế đi.
- Liệu lão Tề có thể nắm được hắn ta không?

Chu Tử Dương cười ha hả nói:

- Hai người mẫu ngon lành nhất. Nghe nói mỗi người bắn một phát pháo là mười ngàn. Hai tiểu yêu tinh này còn không kẹp chặt lấy lão Tạ sao? Người như lão Tạ, chỉ một cô em có lẽ sẽ cho hắn ta ngất ngây, càng không phải nói tới việc cho cả đôi vào phục vụ.

Dương Phàm thở dài nói:

- Con bà nó, lão Tề kia quả là giỏi làm cán bộ hư hỏng. Hiện giờ không thể nói cách nào khác được. Em cũng chỉ có cách dùng thủ đoạn này mà thôi.

Chu Tử Dương cười ha hả, tiến đến trước mặt Dương Phàm hạ giọng nói:

- Lão Tề vẫn còn là bạch đạo, làm ăn cũng khá thành thật. Hắn ta cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ, nếu không anh đã không dám kéo hắn vào.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Sáng suốt. Cẩn thận, tỉ mỉ mới làm ăn tử tế được. Đáng tiếc nhiều người biết đạo lý này nhưng thực sự không mấy người làm được. Em đã điều tra công trình của lão Tề ở Uyển Lăng, đều là cho kỹ sư và người của lão ấy tự làm, không có trò bán thầu. Nếu không phải vậy, em đã sớm cắt đứt với hắn ta rồi.

Chu Tử Dương đảo mắt nói:

- Anh nghe nói Uyển Lăng đang khởi động công trình an cư (công trình nhà ở cho người thu nhập thấp). Hình như không mấy người muốn làm công trình này, nhưng thật ra lão Tề lại sẵn lòng giúp một tay.

Dương Phàm thản nhiên hỏi:

- Hắn ta lại định giở trò xấu xa gì đó?

Chu Tử Dương ngượng ngùng cười ha hả nói:

- Đừng nói như vậy về đồng bọn làm ăn của anh chứ. Hắn ta là muốn tiến vào Hội nghị hiệp thương chính trị, muốn lăn lộn lên làm phó chủ tịch.

Dương Phàm nhướng mày nói:

- Trò đùa gì thế? Phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị Uyển Lăng. Chỉ làm chút chuyện như vậy, ai dám cho vào? Em cũng không dám cho hắn dính vào nữa là.

Thực ra trong lòng Dương Phàm đã sớm tính dành sẵn vị trí phó chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị cho Thu Trường Thiên. Không thể để người ta vất vả mà không được chút lợi ích nào được.

Chu Tử Dương cười ha hả nói:

- Linh hoạt một chút thôi, có thể bổ sung thêm mà.

Dương Phàm cau mày nói:

- Nếu muốn làm chuyện này thì hơi khó khăn đó. Mảng này em cũng không nắm được.

Chu Tử Dương ngẫm nghĩ một chút nói:

- Thế này được không? Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp ở Uyển Lăng đang xử lý một ít thủ tục ở sở Xây dựng. Hôm nào anh mang lão Tề xuống, chú dẫn đi gặp Nguyên Chấn. Thế được chứ?

Trong lòng Dương Phàm thấy có lẽ giúp một chút vẫn được, tuy nhiên lời nói của Trần Chính Hòa ảnh hưởng rất lớn tới Dương Phàm. Hiện tại, Dương Phàm có thể nói là làm việc gì cũng cẩn thận như đang đứng trên băng mỏng, nhưng lại không thể nói rõ với Chu Tử Dương, cho nên mới hơi không rõ ràng.

Chu Tử Dương nói đến đây, Dương Phàm mà từ chối nữa cũng không ổn.

- Chỉ cần Nguyên Chấn nói ra vấn đề này, em cam đoan có thể tăng được danh ngạch thông qua trong hội nghị thường ủy.

Dương Phàm thầm tính toán: đến lúc đó Nguyên Chấn chỉ tên ra, mình cũng sẽ thuận gió đẩy thuyền, tiện thể kéo luôn Tạ Trường Thuận vào.