Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 305 : Quân tử

Ngày đăng: 04:32 20/04/20


Dương Phàm ra vẻ mệt mỗi, nằm co cụm lại trên ghế sô pha, thở dài một tiếng nói:

- Em là một thằng sống theo chủ nghĩa hòa bình, nhiệm vụ chủ yếu của em là một lòng một dạ phát triển kinh tế. Mấy chuyện chó má trên tỉnh, em sẽ không xen vào.

Chu Tử Dương ngả người xuống ghế sô pha, đưa tay lên vuốt vuốt trán nói:

- Làm quan thật khó khăn. Làm quan ở tỉnh Giang Nam này càng khó hơn. Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đấu tranh gay gắt, phó bí thư lại đứng trên bờ xem lửa, tự lập một phái. Chẳng qua Hác Nam này cũng rất lợi hại. Lợi dụng ông già anh để tranh đoạt nhân sự với Cố Tiên Lễ, lợi dụng chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật để giơ thanh đao lên. Nhưng thật ra cũng khó để khống chế toàn cục. Hà Thiếu Hoa đúng là rất được, làm cho bên phía ủy ban không có chút sơ hở, thi thoảng còn nghiêng về phía Cố Tiên Lễ một chút. Tên Cố Tiên Lễ cũng rất sâu, trong tay cầm lấy mũ quan to nhưng lại im hơi lặng tiếng, không đề bạt bất cứ ai là họ hàng thân thích của nhà mình. Ngay cả thằng con trai Cố Đồng cũng làm ăn buôn bán mà thôi. Cố Tiên Lễ lại có quan hệ rất tốt với trưởng ban thư ký tỉnh ủy và bí thư thị ủy tỉnh thành, có ý cùng tiến cùng lùi.

Sau mấy câu nói chuyện ngắn ngủi, Dương Phàm xem như nhìn ra Chu Tử Dương không hề đơn giản như vẻ ngoài. Chẳng qua người có xuất thân như Chu Tử Dương muốn đơn giản có lẽ cũng quá khó khăn.

- Em sắp kết hôn, vậy còn anh?

Dương Phàm cười cười hừ một tiếng, Chu Tử Dương thở dài một tiếng nói:

- Đừng đề cập đến chuyện này. Cố Tiên Lễ có một đứa con gái đúng là loại ăn chơi. Bà già nhà anh không biết làm sao mà gần đây cứ muốn tác hợp anh với cô ta. Con người của anh, chú còn không biết sao? Sao có thể muốn loại con gái chó má gì cũng không hiểu chứ? Bà già nhà anh rất bực bội, hôm trước anh liền cùng một cô gái đang làm giáo viên trường thiếu nhi tỉnh lén đưa nhau đi đăng ký kết hôn.

"Hả? ...." Dương Phàm trợn mắt há mồm, tên Chu Tử Dương ở vấn đề này đúng là người chung tình.

Chu Tử Dương lộ ra vẻ đắc ý, cười cười thản nhiên nói:

- Anh cũng đã chơi đủ rồi, muốn an tâm làm một ông chồng tốt. Hơn nữa chị dâu của chú cũng rất được. Ông bố vợ làm một cán bộ cấp trưởng phòng ở tỉnh ủy, cả đời luôn cẩn thận. Chị dâu chú cũng là một người ngoan hiền, là loại người trong mắt chỉ có chồng. Nói ra xấu hổ, sau khi cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn, cô ấy mới đồng ý cho anh chuyện cuối cùng kia.

Dương Phàm giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói:

- Em lát nữa phải về Uyển Lăng. Anh muốn quà kết hôn nào thì báo trước nhé.

Chu Tử Dương cười cười nói:

- Chiếc xe Mercedes – Benz mà chú đi rất được đó, để lại đi.

- Anh là kẻ cướp. Đó là xe cũ, anh muốn em cũng không thể bỏ ra được. Đi thôi, cùng nhau đi xem xe, nếu là để chị dâu đi, em cũng nhịn mà bán máu mua xe cho anh.

Dương Phàm mặc dù ra vẻ đau lòng nhưng vẫn dứt khoát đứng lên.

Tiền đáng là gì chứ? Những lời nói vừa rồi của Chu Tử Dương đối với Dương Phàm mà nói căn bản không phải tiền có thể mua được. Càng nghĩ như vậy, Dương Phàm càng cảm thấy vụ giao dịch lần này với Hà Thiếu Hoa là chính xác. Trần Chính Hòa phân tích quá đúng. Có Hác Nam ở tỉnh Giang Nam này, Dương Phàm muốn thuận lợi bước lên cấp bí thư là rất khó khăn. Tốt hơn hết là cứ ngồi ở vị trí bây giờ, tập trung tinh lực làm tốt công tác hấp dẫn các nhà đầu tư tới Uyển Lăng, tích lũy đủ lực lượng chính trị.

Chu Tử Dương hiển nhiên không hề khách khí với Dương Phàm. Hắn lập tức rút điện thoại di động ra gọi cho vợ, hẹn gặp nhau ở cửa hàng ô tô.

Nhìn thấy người thật, Dương Phàm coi như mở rộng tầm mắt. Người vợ trẻ của Chu Tử Dương nếu nói về sắc thì chỉ ở mức trung bình. Sau khi Chu Tử Dương giới thiệu Dương Phàm, chị ta nói chuyện rất nhẹ nhàng, lộ ra vẻ hiền hậu.

Chu Tử Dương không chọn vợ dựa trên sắc đẹp, điều này làm cho Dương Phàm không khỏi thầm than trong lòng. Dương Phàm vốn định trêu đùa hai câu, nhưng thấy tính cách của người phụ nữ này như vậy, Dương Phàm dù như thế nào cũng không thể làm được. Bây giờ hắn chỉ còn cách khoanh tay đi vào đợi trả tiền.

Chu Tử Dương thoạt nhìn rất hanh phúc, ôm vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Mi đi vào. Từ phía sau nhìn lại thì thấy đây là một đôi vợ chồng trẻ thật hạnh phúc. Dương Phàm không khỏi thầm nghĩ xấu xa, hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu?

Thu hồi ánh mắt, vừa quay đầu lại thì cảm thấy như có người đang nhìn mình. Dương Phàm theo cảm giác nhìn về phía đó thì thấy một người phụ nữ cầm chiếc túi đi tới. Người phụ nữ này đang mỉm cười với mình.

" Nhân sanh hà xử bất tương phùng!" - Trong đời, thiếu gì chốn có thể gặp nhau. Có thể sẽ còn còn gặp lại nhau, vậy hãy giữ cho quan hệ được tốt đẹp, thân thiện. Dương Phàm thầm đọc một câu ở trong lòng sau đó từ từ đi tới, đi đến trước mặt Trang Tiểu Điệp liền cười nói:

- Đến mua xe sao?

Trên mặt Trang Tiểu Điệp lúc này không hề trang điểm nên không còn hào quang chói mắt như trên màn ảnh nữa. Nàng lúc này trông vừa nhẹ nhàng, tự tin, thoải mái. Dương Phàm có thể thấy người phụ nữ này đã thay đổi hoàn toàn.

Trang Tiểu Điệp khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui sướng khó có thể phát hiện, nàng đưa tay ra nói:

- Vẫn ổn chứ?

Ba từ thăm hỏi bình thường nhưng lại ẩn chứa trong đó rất nhiều thứ. Nhưng việc này chỉ có mình Trang Tiểu Điệp là hiểu rõ.

Nhẹ nhàng bắt tay không quá lâu, Dương Phàm cười cười thản nhiên nói:

- Anh vẫn như vậy, còn em?

Trang Tiểu Điệp thu tay lại, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, động tác này giống như con chim nhỏ dùng mỏ rỉa rỉa lông vậy, mỗi một động tác đều lộ ra khí tức nhẹ nhàng. Mỗi một lần nhìn thấy Trang Tiểu Điệp, Dương Phàm lại không thể không nghĩ đến một ít chuyện quá khứ. Mối tình đầu của một người đàn ông luôn giống như chữ khắc trên đá vậy. Dù mưa to gió lớn đến đâu cũng không thể xóa nhòa.

- Vẫn là người dẫn chương trình, tháng sau có thể lẽ sẽ được làm phó ban thời sự.

Vừa nói Trang Tiểu Điệp không nhịn được mỉm cười nói:

- Chúng ta bây giờ thật khách khí.

Dương Phàm nhún vai cười khổ nói:
Hà Tiểu Mai lúc này mới cười cười nhiệt tình nói:

- Tôi tin anh. Bây giờ anh có thể khuyên tôi.

Dương Phàm nghiêm mặt nói:

- Công trình đường cao tốc Uyển Lăng, tuyệt đối không được ăn bớt vật tư. Thực ra cô vốn không nên nhúng tay vào chuyện này. Vì như vậy thực ra không tốt cho bố cô – chủ tịch tỉnh Hà.

Hà Tiểu Mai trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái:

- Tôi chỉ lấy chút đất quanh công trình mà thôi, những cái khác tôi không dám làm. Bố tôi đã sớm cảnh cáo tôi. Không cần anh nhắc.

- Đất trong một công trình mấy chục Km, trong mắt cô chỉ là một ít sau. Miệng cô lớn thật đó.

Dương Phàm lắc đầu cười khổ. Lúc này Kha Nghiên ở bên kia đột nhiên cười cười vỗ tay nói:

- Đã xong hết rồi, đã xóa hết tư liệu, thùng rác cũng không còn, muốn khôi phục là không thể.

Hà Tiểu Mai cười cười cầm lấy ví đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn cười cười nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, nói:

- Anh rất được, thủ đoạn mặc dù âm hiểm một chút nhưng tính cách quang minh lỗi lạc, đáng là quân tử.

Đây là lời khen hay là mắng mình? Hà Tiểu Mai không đưa ra đáp án cuối cùng, lắc lắc mông đi ra ngoài.

Dương Phàm đưa mắt nhìn Hà Tiểu Mai rời đi, trên miệng nở nụ cười bình tĩnh. Đưa tay lấy một chiếc Usb khác trong túi ra. Quang minh lỗi lạc? Quân tử? Tất cả chỉ là cứt chó. Dương Phàm sẽ không bởi vì một câu khen ngợi của Hà Tiểu Mai mà bỏ đi nguyên tắc làm việc của mình.

Sau này có thể nước giếng không phạm nước sông thì thôi. Nếu không làm được như vậy. Hừ hừ.

"Cuộc tổng kiểm tra của cục Thuế sau nửa tháng tiến hành đã đạt được những thành quả rõ rệt, đề cao ý thức pháp luật về thuế vụ cho nhân dân toàn thị…." Trên báo chí nói một đoạn như vậy, cũng không thể giải thích được cái gì, cũng không có bao nhiêu người cho là thật.

Người nào tin tức nhanh nhạy mới biết được chút ít, trên hội nghị thường ủy sáng thứ hai vừa rồi, Đổng Trung Hoa tuyên bố vô cùng đau đớn, có đầy đủ chứng cớ chứng tỏ, đồng chí Uông Ái Dân có vấn đề về kinh tế rất lớn, Ủy ban kỷ luật thị ủy lập tức tham gia.

Có thể nói ngoại trừ Dương Phàm, tất cả mọi người cảm thấy chuyện này có phần không thể tưởng tượng được. Không ngờ Đổng Trung Hoa cũng có thể vì nghĩa diệt thân? Nói ra không sợ toàn bộ người trong ủy ban chết cười à.

Sự việc như vậy đã xảy ra, Uông Ái Dân còn đang chiến đấu trực tiếp tại Vĩ Huyền, ngay khi còn đang trút giận xuống đầu đám thủ hạ liên quan xung quanh, Vương Thần không tham dự hội nghị thường ủy, dẫn theo hai người đi vào văn phòng.

- Đồng chí Uông Ái Dân, trên tổ chức có chút vấn đề, mời đồng chí quay về giải thích rõ ràng.

Ngoại trừ tên khác nhau, những lời này Vương Thần nói không dưới 50 lần. Mỗi một lần nói cũng có ý nghĩa là một người phải thất bại trong quan trường.

Uông Ái Dân đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức kêu gào giống như chó điên:

- Tôi bị oan, tôi bị người hãm hại, tôi muốn gặp bí thư Đổng.

Vương Thần cau mày, tát cho một cái nói:

- Mang đi.

Lôi Uông Ái Dân như chó chết lên xe, tiếng kêu gào nhanh chóng biến mất. Sau khi Vương Thần rời đi, để lại trong văn phòng mấy nhân viên cục Thuế còn đang run lẩy bẩy. Có hai người tuổi hơi lớn một chút còn đứng không vững, phải vịn vào bàn mới có thể trụ lại được. Trên hội nghị thường ủy La Đạt Cương không đoán trước được sẽ xuất hiện màn này. Khi Đổng Trung Hoa nói về chuyện trong sạch hóa bộ máy chính trị, từ đầu đến cuối phó bí thư thị ủy Dương Phàm không nói một lời nào. Không ai có thể từ vẻ mặt của chàng thanh niên này nhìn ra chút manh mối gì, ngay cả người cùng phe với Dương Phàm cũng không biết trong lòng vị phó bí thư thị ủy trẻ tuổi này rốt cuộc có suy nghĩ gì?

Cuối cùng một cuộc gọi điện thoại đã chặt đứt Đổng Trung Hoa thao thao bất tuyệt. Sau khi nhìn số điện thoại, Đổng Trung Hoa nói:

- Phó bí thư Dương, đồng chí nói tiếp hộ tôi, tôi đi nghe điện thoại.

Trong đầu tất cả mọi người đều đặt dấu chấm hỏi, ngay cả trưởng phòng Tổ chức Lý Quân vẫn luôn vững vàng nhất quán mà cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, thậm chí còn quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng. Không sai. Mặt trời vẫn mọc từ phía Đông.

Nguyên Chấn vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, nghe thấy những lời này cảm thấy như sấm sét nổ trên đầu. Không tự chủ được giương mắt lên nhìn Dương Phàm một chút, vẻ mặt không khống chế được sự kinh ngạc.

Không có nghe sai, bí thư thị ủy Đổng Trung Hoa quả thật là nói như vậy.

Ánh mắt La Đạt Cương híp lại, mỗi lần hắn gặp phải một vấn đề nghi ngờ trọng đại thì đều có vẻ mặt này. Thói quen này cũng được xem như là giúp rất nhiều cho La Đạt Cương. Toàn bộ bên trong hội trường cũng chỉ có hắn trong nháy mắt này vẫn còn biểu hiện trấn định. Tuy nhiên, giờ phút này trong lòng La Đạt Cương cũng đã sóng to gió lớn trào dâng rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đáng tiếc mình lại không phải chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. La Đạt Cương thống khổ nhắm hai mắt lại. Một cơ hội tốt như vậy, sao lại không tới phiên mình nắm lấy nhược điểm của Đổng Trung Hoa chứ?

Cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nâng toàn bộ tỉnh Giang Nam. La Đạt Cương không còn cách nào khác là gào thét trong lòng.

Hầu Đại Dũng giờ khắc này cũng để rơi điếu thuốc trên miệng xuống bàn, mặt Niếp Vân Lam đỏ bừng lên, mau chóng cúi đầu. Tô Diệu Nga, Mẫn Kiến không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Phàm, vẻ thăm dò trong ánh mắt rất rõ ràng. Mã Tiêu luôn ngủ gà ngủ gật cũng bừng tỉnh trong phút chốc.