Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 306 : Trưng cầu ý kiến

Ngày đăng: 04:32 20/04/20


Tiếp theo cần phải ra sức đánh rắn dập đầu đi chứ? Đại đa số mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

Chẳng qua Dương Phàm chỉ mỉm cười nói:

- Hay là mọi người chờ một chút đi.

Đổng Trung Hoa gật gật đầu với vẻ mặt khó coi, vội vàng đi ra ngoài. Là Vương Thần gọi điện tới, Uông Ái Dân đã được khống chế. Mặc dù lúc trước Hà Thiếu Hoa đã nói qua là sẽ không liên lụy đến người khác, nhưng Đổng Trung Hoa vẫn không kìm được run run. Lén lút quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Phàm vẫn ngồi chỗ kia vững vàng như sơn, lần đầu tiên trong lòng Đổng Trung Hoa sợ hãi tới cực điểm.

Không cam lòng? Có ích gì?

Từ ánh mắt của Hà Thiếu Hoa, Đổng Trung Hoa cũng biết ánh sáng đời người của mình đã đi tới tận cùng rồi. Chỉ còn chờ thằng ranh Dương Phàm này rời khỏi Uyển Lăng thì ngày đó mới lại thấy ánh mặt trời.

- Cố gắng phối hợp với công tác của Dương Phàm.

Những lời này của Hà Thiếu Hoa hoang đường vô cùng, rõ ràng Đổng Trung Hoa mới là người đứng đầu. Nhưng lời này là từ miệng Hà Thiếu Hoa nói ra. Câu nói không thể nghi ngờ, câu nói vô cùng đau đớn.

"Đặt đồng chí ở Uyển Lăng là xét thấy mấy năm gần đây kinh tế Uyển Lăng phát triển rất nhanh, đồng chí đến đó dễ dàng làm ra thành tích".

Lúc mới nhậm chức, lời dặn dò ân cần của Hà Thiếu Hoa còn vang bên tai, bây giờ đã thay đổi toàn bộ.

Biến thành "Đồng chí Dương Phàm làm ra thành tích, thì đồng chí cũng có một phần".

Đổng Trung Hoa dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được đại khái đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng có thể làm gì cơ chứ? Hà Thiếu Hoa đã bị thu phục, cho dù mình là người đứng đầu thì có thể làm như nào đây? Đương nhiên Đổng Trung Hoa còn có một nghi vấn, Dương Phàm không phải là người của Hác Nam sao?

Nghi vấn thì cứ nghi vấn, hội nghị vẫn phải tiếp tục triển khai. Cái ô cũng phải tiếp tục che. Ảnh hưởng thì nhất định phải khống chế.

- Phát hiện bất cứ tài liệu gì có giá trị thì nhất định phải báo cáo.

Sau khi nhắn nhủ một câu rất lo lắng, Đổng Trung Hoa có hơi khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ cần Dương Phàm có thể phối hợp, chuyện này mới có thể khống chế trong phạm vi cấp thành phố. Trong lòng Đổng Trung Hoa cũng chỉ có thể cầu nguyện như vậy.

Dương Phàm biết cú điện thoại này là ai gọi tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi hội nghị kết thúc, bản thân mình cũng có thể nhận được điện thoại. Chỉ mới tiêu hủy tư liệu trên một máy tính cũng không đủ để cho Dương Phàm yên tâm. Vấn đề kiểm tra Uông Ái Dân, tra được tới mức nào, về phương diện này rất đáng chú ý. Cần nắm một thứ gì đó trong tay, hay là muốn cầm một chút an tâm trong tay.
Dương Phàm thản nhiên hỏi một câu, Lưu Ba hơi chấn động, tay thoáng run lên một chút, trầm ngâm một lúc nói:

- Lão Khổng này, tác phong làm việc rất kiên định, đối với lãnh đạo cũng rất tôn trọng.

Trọng điểm của câu này là nửa ý sau, Dương Phàm nói rất đồng cảm:

- Ừ, lão Khổng này quả thật là người tôn trọng lãnh đạo. Anh cảm thấy Diêu Kiến Quân bên cục Cựu cán bộ thế nào?

Lưu Ba liếc nhìn Dương Phàm đầy hồ nghi, do dự hồi lâu mới nói:

- Lão Diêu đến tuổi chưa? Người này không tồi.

Đánh giá này có hơi bất đắc dĩ, một người đang ở ban chính lại bị đày sang cục Cựu cán bộ, điều này chứng tỏ có vấn đề. Người này không có căn cơ gì, nếu muốn đề bạt thì cũng có thể yên tâm mà dùng, nhưng không lâu dài được. Lãnh đạo đang trưng cầu ý kiến của mình, mình nên làm hết trách nhiệm với lãnh đạo đúng không?

- Đúng vậy, đó là một vấn đề.

Dương Phàm cảm khái nói, Lưu Ba vừa thấy đã biết qua thời khắc quan trọng, cười đứng lên nói:

- Ngài không còn phân phó gì khác, tôi xin trở về trước.

Lãnh đạo phải suy xét vấn đề, ở lại không phải bất tiện sao? Phải biết đạo tiến thoái.

- Ừ, đồng chí đi trước đi.

Không ngoài dự liệu của Lưu Ba, Dương Phàm gật gật đầu đồng ý. Lưu Ba nhẹ nhàng bước ra ngoài, nhân tiện đóng cửa vào.