Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 310 : Thắng lợi giai đoạn
Ngày đăng: 04:32 20/04/20
Niếp Vân Lam cầm tờ báo trên tay mà trong lòng vô cùng căm tức. Tổng biên tập báo Uyển Lăng Chu Dũng đúng là cái loại thân lừa ưa nặng. Trên cuộc họp do ban Tuyên giáo mời, đã nhiều lần ám chỉ phải nắm được nội dung chính để tuyên truyền. Thằng cha này ỷ vào thâm niên không chịu phục tùng. Lão già này hình như là bạn học đại học với bí thư tỉnh ủy, nếu không phải có điểm này thì Niếp Vân Lam đã sớm tới cửa "Nhắc nhở" lão một chút rồi.
Điểm chết người là ở chỗ Niếp Vân Lam không biết Dương Phàm phản ứng như thế nào. Thân là một trưởng ban Tuyên giáo không ngờ lại không thể nắm giữ cơ quan ngôn luận của ủy ban, đây là năng lực có vấn đề. So sánh với (báo Uyển Lăng), lão Tôn bên đài truyền hình thì hợp tác hơn nhiều, nhiều lần phái người tìm đến Dương Phàm đề xuất làm một bài tin tức, đáng tiếc phó bí thư Dương quá bề bộn công việc, vẫn không thể bố trí được thời gian. Mặc dù là như thế, gần đây đài truyền hình tuyên truyền chủ lực chính là giới thiệu tập đoàn Thiên Mỹ, chưa hề lẫn lộn chủ - thứ.
Bước trên tầng đi tới văn phòng của Dương Phàm với tâm trạng lo sợ, tới góc tường lén lấy cái gương ra xem tóc tai có rối loạn không, rồi Niếp Vân Lam mới từ từ đi tới cửa khẽ gọi:
- Thư ký Lâm, có bận không?
Lâm Đốn có gan chèn ép Đường Đường cũng không dám làm bất cứ hành động gì không thích đáng trước mặt thường ủy thị ủy Niếp Vân Lam. Trong cơ quan chính là như vậy, mười người không tôn trọng lãnh đạo thì chẳng có ai có kết cục tốt. Vạn nhất phó bí thư Dương nhìn thấy cái gì đó không thích hợp, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhớ kỹ, đó mới gọi là xui xẻo.
- Là trưởng ban Niếp à. Chị có chuyện tìm phó bí thư Dương sao?
Lâm Đốn lập tức đứng lên, cười khách khí hỏi.
- Phó bí thư Dương có rảnh không?
Niếp Vân Lam cười tủm tỉm, không hề ra vẻ lãnh đạo, tuy nhiên vẫn rụt rè đứng tại chỗ, không có hành động thân thiết quá mức.
Lâm Đốn tức khắc tiền vào phòng trong thông báo một tiếng, Dương Phàm rất nhanh ra cửa phòng, cười nói:
- Trưởng ban Niếp có chuyện à?
Niếp Vân Lam lập tức tiến về phía trước bắt tay với Dương Phàm, làm người phải thức thời một chút mới tốt, có thể ra cửa phòng tiếp đón đã là coi trọng thể diện mình rồi.
- Chính là gần đây việc tuyên truyền thu hút nhà đầu tư đã đạt được thành quả lớn, có chuyện tôi muốn nói riêng với phó bí thư Dương.
Niếp Vân Lam nói rõ ý đồ đến đây, Dương Phàm cười ngầm hiểu:
- Vào đây rồi nói đi.
Sau khi thấy Lâm Đốn bưng trà vào rồi đóng cửa ra ngoài, Niếp Vân Lam mới đặt tờ báo xuống bàn trà, dáng vẻ nhìn như bình thản cười nói:
- Thông tin, truyền thông bây giờ đều là đại gia, không thể nào phối hợp công tác, chủ yếu là do năng lực của tôi có hạn.
Trình bày hết sức trắng trợn, Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười nói:
- Năng lực làm việc của trưởng ban Niếp đã quá rõ ràng, có người ỷ vào thâm niên làm việc, đồng chí không thể triển khai công tác tốt, điều này tôi có thể hiểu.
Nói rồi Dương Phàm cầm lấy tờ báo mở ra nhìn thoáng qua, sắc mặt trầm xuống nói:
- Báo Uyển Lăng làm cái trò gì vậy? Bài phát biểu của bí thư Đổng sao không đặt lên đầu? Thế nào là lập trường chính trị hả? Có còn cái nhìn toàn cục hay không?
Niếp Vân Lam chờ đúng câu này, vội vàng tiếp lời:
- Chuyện này tôi xem báo xong đã gọi điện hỏi qua lão Chu, hắn nói trước mắt chủ yếu là tuyên truyền phương hướng phát triển kinh tế. Cho nên, bài phát biểu tuần trước "Nhận thức về việc học tập và phát triển khoa học" của bí thư Đổng đặt ở vị trí sau.
- Không kiêng nể gì.
Dương Phàm thốt ra lời bình bốn chữ liền đứng dậy nói với Niếp Vân Lam:
- Thị ủy không chủ trì đại cục thì ai chủ trì? Phát triển kinh tế có thể tách rời với sự lãnh đạo đúng đắn của Đảng không? Có người không nhìn rõ tình hình, cần phải tăng cường giáo dục.
Niếp Vân Lam chấn động tinh thần, tự nhủ một phen khổ tâm xem như không có uổng phí. Nhanh chóng lấy một quyển sổ trong túi ra ghi chép lại lời của Dương Phàm.
Hà Thiếu Hoa không biết quá trình hoạt động của Dương Phàm với Thiên Mỹ, đương nhiên không biết thái độ thực của Hác Nam với Dương Phàm. Lão cho rằng Dương Phàm kiêng kị oai vũ của vị chủ tịch tỉnh, cho nên mới gián tiếp thông qua Hà Tiểu Mai tiến hành một số giao dịch. Mặc kệ nói như thế nào, chàng thanh niên này cũng tạo ra ấn tượng khá tốt với Hà Thiếu Hoa, làm việc rất cẩn trọng, tương đối hiểu sâu các quy tắc. Không hề có điệu bộ không quan tâm, ỷ vào gia thế bối cảnh làm loạn bên trên. Hà Thiếu Hoa lại càng rõ ràng hơn, uy hiếp con gái của mình, lại còn khởi công xây dựng hai con đường cao tốc cho Uyển Lăng, đều là những công trình hơn 10 tỷ tệ. Với tính tình của Hà Tiểu Mai, nhất định là muốn có quyền quyết định đến các sự tình bên trong, mặc dù là đang ở trong tỉnh, nhưng nếu lãnh đạo địa phương không phối hợp thì sao?
Sách lược mà Dương Phàm áp dụng là nhảy ra ngoài, điều này Hà Thiếu Hoa rất tán thưởng. Người trẻ tuổi mà biết tiến thoái, rất hiếm thấy.
- Làm tốt lắm.
Hà Thiếu Hoa đứng dậy vỗ vỗ vai Dương Phàm, Dương Phàm cũng thấy đến lúc rời đi, đứng lên cáo từ, không ngờ Hà Thiếu Hoa tiễn ra tận cửa, khiến tim Dương Phàm nhảy mạnh lên.
Cái cảnh này cũng không ít người thấy. Dương Phàm tự nhủ. Tôi muốn khóc.
Lãnh đạo trong tỉnh cứ từ từ đến rồi lại từ từ đi. Thành phố Uyển Lăng sau ba năm ngày náo nhiệt cũng dần dần yên ổn trở lại. Tập đoàn Thiên Mỹ hưởng ứng lời kêu gọi của ủy ban, treo thông báo tuyển dụng ở hội chợ nhân tài, danh sách thông báo tuyển dụng hơn ba mươi mấy người, dẫn tới hơn ba nghìn người đến xếp hàng dài. Trở thành một giai thoại của công trình thu hút nhà đầu tư tại Uyển Lăng, hiệu quả rất nhanh chóng.
Đổng Trung Hoa đang ngồi trong văn phòng bí thư thị ủy, tiếp kiến Dương Tư Nguyên, phó tổng biên tập báo Uyển Lăng. Liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của báo Uyển Lăng làm tiếng nói của Đảng.
Dương Tư Nguyên hơn bốn mươi tuổi đầu, trước kia đã từng xuất bản mấy quyển tiểu thuyết, cùng với hơn chục tập thơ ca. Cuối cùng vượt qua được thời gian nóng bỏng của nền văn học năm xưa, được làm phó chủ tịch hội văn học thành phố Uyển Lăng. Báo Uyển Lăng trong thời kỳ Lý Thụ Đường, từ phó chủ nhiệm ban biên tập làm đến phó tổng biên tập, đúng là đang ở vào lúc trẻ trung khỏe mạnh thì lại bị chặt đứt cái ý niệm vươn lên trong đầu.
Năm đó Lý Thụ Đường dùng hắn là có ý thay thế Chu Dũng, kết quả Chu Dũng có người trên tỉnh, sống chết ỷ vào cái vị trí tổng biên tập, chưa đến tuổi thì tôi không xuống. Mày cắn tao à.
Vốn tưởng rằng còn phải chờ vô ích hai ba năm nữa, không ngờ trong một đêm liền thay đổi, ủy ban và ban Tuyên giáo phối hợp thông báo, để Chu Dũng lên tỉnh giao lưu mấy cái học tập tâm đắc.
Chốt lại một câu, Chu Dũng rất oan uổng, Dương Tư Nguyên rất may mắn. Chu Dũng không hề có ý làm trái lãnh đạo thị ủy, cũng không có lá gan này. Tuy nhiên trên tỉnh có người gọi điện tới. La Đạt Cương muốn hắn tuyên truyền một chút. Nếu không thể nào cũng có người gặp xui xẻo. Đụng vào họng súng rồi. Bí thư thị ủy giết gà dọa khỉ, phó bí thư thì nói bóng nói gió. Vật hi sinh cũng chỉ có thể là Chu Dũng thôi.
Dương Tư Nguyên với thân phận phó tổng biên tập chủ trì công tác, trong lòng có thể nói là mừng như điên. Lăn lộn nhiều năm trong cơ quan ngôn luận. Không ít lần đưa tin chuyện tình chìm nổi, trên dưới, hắn có thể không biết lúc này trời sập xuống nhà mình hay sao?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì thì Dương Tư Nguyên không quan tâm, nhưng hắn biết làm lãnh đạo ở đây nhất định phải có thái độ tốt. Cho nên thị ủy và ban Tuyên giáo vừa đưa ra thông báo, ngay cả cái ghế tổng biên tập hắn cũng chưa kịp ngồi xuống, lập tức lên báo cáo công tác với lãnh đạo thị ủy.
Dương Tư Nguyên toàn tâm toàn ý muốn củng cố bầu trời, thái độ cung kính hiển nhiên không cần nói. Sau khi trong lòng hết sức thỏa mãn, Đổng Trung Hoa xem như tìm lại được cảm giác làm bí thư thị ủy, tuy rằng sau này có chỗ không thể nhúng tay vào, nhưng như thế cũng không hề ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của bí thư thị ủy đúng không?
- Tiểu Dương, à, phó bí thư thị ủy Dương rất coi trọng công tác của tòa soạn báo các đồng chí, sau này trên công việc phải xin ý kiến chỉ thị của Phó bí thư Dương đó nhiều hơn.
Đổng Trung Hoa không hiểu sao lại nói một câu như vậy, làm cho Dương Tư Nguyên như lọt vào đám sương mù. Bên mặt trận văn hóa người hiểu biết chuyện tình bên trong thị ủy không nhiều, nhưng cũng không phải là người ta không có cách hiểu riêng.
Sau khi từ phòng làm việc của Đổng Trung Hoa đi ra, Dương Tư Nguyên tiến vào WC công cộng, lấy chiếc di động như đang nước cái mông ra.
- Cục trưởng Mẫn, có chút việc muốn thỉnh giáo ngài.
Quan hệ Dương Tư Nguyên và Mẫn Kiến không tồi, điều này Niếp Vân Lam biết đến, Mẫn Kiến là bè cánh với Dương Phàm, điểm này Niếp Vân Lam cũng đã nhìn ra. Nếu không trưởng ban tin tức kiêm bí thư Đảng ủy Vạn Trọng Sơn sao có thể ngồi nhìn vị trí tổng biên tập rơi vào tay Dương Tư Nguyên được chứ? Trưởng ban Tuyên giáo Niếp Vân Lam lạnh lùng nói trong điện thoại:
- Đây là ý của phó bí thư Dương.
Vì muốn vuốt mông ngựa, Niếp Vân Lam không tiếc giả truyền thánh chỉ. Dù thế nào lãnh đạo đứng ở xa coi trọng, nhất định có thể hiểu được dụng tâm của mình.
Trước kia lúc Mẫn Kiến còn ở huyện Sơn Thành, không ít lần lợi dụng ngòi bút cùn của Dương Tư Nguyên để thêm vinh dự cho mình, người ta tới cửa xin giải thích nghi hoặc, mà lại là một yêu cầu nhỏ, Mẫn Kiến đương nhiên phải giúp một chút.
Tuy nhiên Mẫn Kiến cũng không thể nói trắng ra, đành phải cười nói:
- Lão Dương à lão Dương. Lão phải tăng cường học tập, bằng không sẽ không theo kịp tình thế đó.