Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 311 : Làm anh
Ngày đăng: 04:32 20/04/20
Dương Tư Nguyên vẫn có chút không hiểu rõ, nhưng hắn cũng không ngốc, loáng thoáng cảm giác được cái gì đó. Cho nên hết sức cẩn thận khẽ nói:
- Có phải thị ủy có yêu cầu cụ thể gì đó về phương hướng tuyên truyền hay không?
Mẫn Kiến tự nhủ trong lòng người này không phải người trong vòng luẩn quẩn, đành phải nhắc nhở một câu:
- Có cái gì không rõ, nên đi hỏi xin chỉ thị của lãnh đạo nhé.
Một câu đánh thức người trong mộng.
Sau một câu cảm tạ vội vàng, Dương Tư Nguyên cúp điện thoại, ngậm miệng đi nhanh xuống chỗ phó bí thư Dương ở tầng dưới.
- Thư ký Lâm, phiền ngài một chút. Tôi là Dương Tư Nguyên bên báo Uyển Lăng, muốn báo cáo công tác với phó bí thư Dương.
Cửa phòng trong không đóng, Dương Phàm nghe rất rõ ràng, trước đó Dư Hữu Dung đã đem tin tức truyền tới tai Lâm Đốn, sau đó Dương Phàm cũng biết có một phó tổng biên tập báo Uyển Lăng đến chỗ bí thư Đổng.
Đối với việc dùng Dư Hữu Dung, Dương Phàm có chút tự đắc kiểu Mạnh Thường Quân kết giao với đám bạn mèo mả gà đồng.
Chỉ cần bà già này ở trong thị ủy một ngày thì chỉ cần gió thổi cỏ lay là Dương Phàm đều có thể biết trước tiên.
Dương Tư Nguyên khom lưng đi vào phòng trong, vẻ mặt hớn hở gật đầu với Dương Phàm nói:
- Xin chào phó bí thư Dương. Tôi là….
Một hồi tự giới thiệu có chút thừa thãi, nhưng không phải là để lãnh đạo nhớ kỹ ta sao.
- Ha ha, phó tổng biên tập Dương ngồi đi, chúng ta có khi có họ cả. Anh là người nơi nào?
Khi nói lời này tâm trạng Dương Phàm khá tốt. Nguyên nhân cụ thể hiển nhiên có thể là cách đối nhân xử thế của Đổng Trung Hoa sau khi tâm tính bình thản, nhẹ nhàng khéo léo đưa đẩy, đưa một cái ân tình lớn trả lại cho mình, Ha ha, hiểu được khiêm nhường là tốt rồi.
- Không dám cho mình là cùng họ. Quê quán tôi ở thôn Hậu Dương xã Dưỡng Hiền.
Dương Tư Nguyên cười gần như nịnh nọt. Khí khái văn nhân hiện giờ lại càng không đáng giá.
Địa danh thôn Hậu Dương này Dương Phàm cũng hơi có ấn tượng. Hình như trước kia, có thời gian ông ngoại thường xuyên có đến thăm người thân, hình như chính là tới thôn Hậu Dương thì phải.
- Địa phương này tôi có chút ấn tượng, hình như ông ngoại tôi cũng là người nơi đó.
Dương Phàm cười cười tự giễu mình một câu, xem như đưa cầu thang cho Trần Xương Bình.
Trương Tư Tề sửa lại quần áo cho Dương Phàm rồi nhỏ giọng nói:
- Đi theo một chút cũng được. Trong vòng tròn của anh Xương Bình cũng có mấy người đáng quan hệ. Có thêm mấy người bạn cũng tốt.
Trần Xương Khoa nghe thấy thế liền nhảy dựng lên cười nói:
- Như vậy đừng đợi nữa, nơi này toàn mùi thuốc súng, ở lâu không tốt.
Dương Phàm không nói gì mà quay đầu lại nhìn Trương Tư Tề.
- Đi đi, phụ nữ khác đàn ông, trước khi kết hôn còn có nhiều chuyện cần chuẩn bị.
Nhẹ nhàng nói một câu, vừa tỏ vẻ mình biết điều, vừa cho hai anh em Trần Xương Bình mặt mũi.
- Không cho phép lêu lổng với người khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chu Dĩnh ở bên cạnh ghen tức nói một câu. Trương Tư Tề nghe xong cười một tiếng, dựa vào Dương Phàm rồi nói:
- Lời này chị nói mới hợp thì phải.
- Mấy người nói chuyện, anh đi chơi.
Dương Phàm thấy có vẻ không đúng. Hai người này không sống hòa bình cho lắm. Nói đi nói lại, sống hòa bình gần như bằng không.
Vừa định cùng hai anh em kia rời đi thì Trần Chính Hòa gọi theo:
- Đợi chút.
Ông già khá nghiêm túc, Dương Phàm không biết vấn đề là từ đâu, chỉ có thể gật đầu với hai người, sau đó quay lại nghe dạy bảo.