Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 312 : Nuốt câu nói lại cho tao
Ngày đăng: 04:32 20/04/20
Ra phòng khách, Trần Chính Hòa thấy xung quanh vắng lặng đột nhiên đưa tay lên gõ gõ đầu Dương Phàm, sau đó nghiêm mặt nói:
- To gan nhỉ, ngay cả bụng con gái Chúc Đông Phong cũng dám làm to lên. Nếu bị Trương lão biết, con biết hậu quả gì không?
Thì ra là chuyện này, Dương Phàm lại thấy yên tâm.
- Trên thế giới này, chị là một trong những người tốt với con nhất. Yêu cầu của chị ấy, con không thể từ chối.
Dương Phàm bình tĩnh nói, vẻ mặt Trần Chính Hòa lúc này coi như đã biến mất.
- Làm bậy. Một cấp trưởng đến công ty nhà nước, con thiếu chút nữa làm lão Chúc hộc máu.
Dương Phàm vừa định giải thích thì Trần Chính Hòa đã xua tay nói:
- Cút. Còn chuyện như vậy nữa, bố đánh gãy chân.
Trông rất có khí thế của ông bố. Chẳng qua khí thế này chỉ ở bên ngoài, vừa vào nhà liền biến mất.
Đến bãi đỗ xe, hai anh em kia đã lái xe đến trước mặt, cười cười như kẻ trộm.
- Tam thúc sao vậy? Mặt đen xì, có phải chú làm chuyện gì không?
- Còn phải đoán nữa sao? Nhất định là làm hại con gái nhà ai, người ta đến kiện chú ba.
Hai người câu này câu nọ, Dương Phàm muốn giải thích cũng không được. Biện pháp tốt nhất là không thèm để ý. Vì thế Dương Phàm đi đến trước xe Audi của mình rồi nói:
- Tôi đến đại học B một chuyến, lát nữa gọi.
Hai anh em kia lên xe, Dương Phàm cười nói:
- Sau này đừng lợi dụng tôi, đây là lần cuối cùng, không muốn thì đừng tới.
Xe Audi ra khỏi cửa, hai anh em Trần Xương Khoa nhìn nhau cười khổ, thầm nói thằng này thật đáng ghét. Bỏ đi, nó vẫn tốt hơn trước kia rồi, làm người phải biết thế nào là đủ.
Hai anh em cùng nói:
- Thằng ranh đó ngoài lạnh trong nóng.
Dương Phàm dập máy rồi bảo mọi người đi. Xe của Dương Phàm không thể nào chở hết nên đành bắt thêm hai xe taxi.
Đến quán báo tên của La Thành với nhân viên phục vụ, quả nhiên đã có phòng.
Sau khi đi vào Dương Phàm cũng không gọi đồ ăn mà chỉ cười nói với mọi người:
- Muốn ăn gì thì gọi, cứ coi anh là một người mới trúng sổ xố.
Trước mặt Hiểu Nguyệt, Dương Phàm không hề ra vẻ quan chức, chỉ là một ông anh yêu thương em gái mà thôi. Điểm này làm các cô gái rất hâm mộ, có lẽ nếu không cảm thấy không xứng đã dán lên rồi.
Các cô gái líu ríu chọn món ăn, cửa phòng được mở ra. Ngoài cửa có một người vừa lúc nhìn lướt qua thì thấy Dương Phàm ngồi bên trong, hắn lập tức đi vào.
- Không phải phó bí thư Dương sao? Người đi vào chính là Lạc Vạn Thắng, người chuyên môi giới chứng khoán. Chẳng qua người này ăn mặc cũng được, giống như một người rất thành công. Cả người mặc dù không chói mắt nhưng nếu người không biết cũng rất hâm mộ hắn.
- Ồ là Lạc tổng sao?
Dương Phàm cười cười đứng lên bắt tay, khách khí nói một câu.
Lạc Vạn Thắng thấy mấy cô bé trong phòng, có cả những cô trông rất bình thường nếu là hắn cũng không thèm để ý, Dương Phàm chắc không lừa mấy cô bé này rồi. Vì thế Lạc Vạn Thắng liền cười nói:
- Phó bí thư Dương sao lại đến đây vậy?
Mặc dù không thích người này lắm nhưng đây là do người ta đến chào mình, Dương Phàm vẫn khách khí nói:
- Tôi dẫn em gái và bạn học của nó đi ăn cơm.
- Phó bí thư Dương cho tôi mặt mũi nhé, bữa cơm này tôi xin thanh toán. Ngài cứ dùng, tôi không quấy rầy.
Người như Lạc Vạn Thắng có một đặc điểm lớn nhất đó là hai mắt rất độc, suy nghĩ linh hoạt. Đừng nhìn đây là Bắc Kinh, các cán bộ cấp sở đầy như lông trâu, nhưng năng lực mỗi người lại khác nhau. Trương Uy, Vương Siêu đâu phải người bình thường, bọn họ rất thân thiết với Dương Phàm. Lạc Vạn Thắng chạy khắp nơi để môi giới kiếm chút tiền, muốn tạo quan hệ ư, không phải. Nhiều nhất chỉ mong người ta có thể nhớ mình, tương lai không biết chừng có thể nghe được một hai câu đáng giá.
Có tâm trạng lấy lòng như vậy nên Lạc Vạn Thắng không dám ở lâu, miễn cho người ta ghét bỏ. Không đợi Dương Phàm từ chối, Lạc Vạn Thắng đã xoay người rời đi. Đúng là đến nhanh mà đi cũng nhanh.