Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 364 : Không thể cao hứng
Ngày đăng: 04:33 20/04/20
Tống Đại Thành vừa rời đi, cửa phòng ngủ đã lặng lẽ mở ra. Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đi ra thấy Dương Phàm đang dựa đầu vào ghế sô pha, một tay đang để trên đầu mà đấm đấm.
Chu Dĩnh đi ra phía sau lưng Dương Phàm, đưa tay lên ấn thái dương cho hắn. Trương Tư Tề bưng một chén trà nóng nhẹ nhàng để lên bàn rồi ngồi xuống nói:
- Tức giận sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Gần đây anh rất hay tức.
Dương Phàm nhắm mắt lại rồi cười lạnh nói:
- Anh không phải một người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Nhưng anh ít nhất cũng có giới hạn về đạo đức và lương tâm. Là bí thư thị ủy, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với nhân dân. Ở đất nước Trung Quốc này rốt cuộc có bao nhiêu quan tham ô lại, anh không thấy thì thôi, nhưng thấy thì bọn chúng sẽ không được tốt đẹp gì.
- Nước trong sẽ không có cá.
Chu Dĩnh thở dài một tiếng, nhỏ giọng khuyên một câu. Dương Phàm mở mắt ra nhìn. Chu Dĩnh bị nhịn không khỏi chột dạ tăng lực tay lên rồi nói:
- Mệt chết anh cho đáng đời.
Trương Tư Tề thấy thế không khỏi hé miệng cười hì hì, nhỏ giọng nói:
- Dù nói như vậy cũng đừng tức quá có hại cho thân thể.
Dương Phàm đứng lên thở dài một tiếng rồi nói:
- Ăn cơm thôi, trưa anh ngủ một chút, chiều còn phải đi làm.
Lúc này trong nhà Mao Vũ ở trên tỉnh thành. Mao Vũ đang cầm chén trà nhìn vợ đang bận rộn làm việc nhà. Mao Vũ đưa tay cầm lấy phong bì trong túi ra, bên trong có một thẻ ngân hàng. Vợ Lâm Mãnh vì cứu chồng nên đã bán cả nhà cửa. Mao Vũ nhìn bóng lưng xinh đẹp của vợ, trong lòng không khỏi thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ nếu như mình bị bắt, bà xã có thể vì mình như vậy không?
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mao Vũ lấy ra nhìn thì thấy là tin nhắn, trong lòng không khỏi nóng lên. Cơ thể trắng nõn và đầy đặn hiện lên trong đầu. Người ta nói tình cũ khôi phục từ đống tro tàn có uy lực rất lớn. Mao Vũ thầm than Trương Diệu Lam so với trước đây còn quấn chặt hơn, cũng thầm cảm ơn người phụ nữ đáp ứng việc của mình mà không có bất cứ điều kiện gì, đồng thời cũng thầm cảnh giác mình không được trễ nải với gia đình.
Mao Vũ đứng dậy nói với vợ phải đi ra ngoài, thuận tay xóa tin nhắn đi. Bà xã từ trong bếp đi ra hỏi:
- Sắp đến giờ ăn cơm rồi? Sao anh còn đi vậy?
Mao Vũ đi tới đặt tay lên vai người phụ nữ rồi nói:
- Anh đang hoạt động để tiến thêm một bước, tranh thủ trở thành người đứng thứ hai trong sở.
- Vậy anh mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu.
Lúc Đái Quân và Ngả Vân cầm tay nhau đi ra khỏi ga xe lửa rồi đứng ở cửa ga đợi bắt taxi. Đột nhiên Ngả Vân cảm thấy có chút không đúng, quay lại thì thấy một thằng bé đang cầm một cái nhíp móc đồ trong ví mình ra.
- Trời ơi.
Ngả Vân hoảng sợ vội vàng thu ví lại. Thằng bé khoảng 3, 4 tuổi kia không thèm để ý rời đi. Đái Quân thấy thế tức giận hét lên:
- Anh .....
Vừa nói còn định đuổi theo thì Đái Quân đã vội vàng kéo lại nói:
- Bỏ đi, bỏ đi, dù sao cũng không mất gì mà.
Lúc hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe máy từ phía sau lao vọt tới, một tay cướp lấy ba lô của Đái Quân, sau đó rú ga vọt đi lưu lại một làn khói đen.
- ......
Đái Quân ra sức đuổi theo mấy chục mét nhưng chiếc xe đã chạy xa. Quay đầu lại nhìn thằng bé ăn trộm vừa nãy thì nó đã chạy vào trong một ngõ hẻm không thấy đâu nữa.
Đái Quân đứng ở chỗ giơ chân đạp vào không khí nhưng chẳng biết làm thế nào cả. Không thể làm gì khác hơn là gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát tới dẫn người về đồn hỏi vài câu. Vẻ lười biếng của cảnh sát làm cho Đái Quân rất tức giận trong lòng. Từ trong đồn công an đi ra, Đái Quân biết chiếc ba lô của mình không tìm được rồi. Chẳng qua cũng may rằng trong ba lô chỉ có mấy độ quần áo và đồ dùng bình thường.
Dương Phàm rất thân thiện cười cười bắt tay. Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi có chút khẩn trương, tay hơi run lên. Dương Phàm cười cười chỉ vào Đái Quân và Ngả Vân ở bên trong rồi nói:
- Đồng chí vào đưa hai người bọn họ ra, tôi ở ngoài này chờ.
Thấy Dương Phàm không hề tức giận, cảnh sát trẻ tuổi yên tâm không ít. Thực ra Dương Phàm cũng hiểu lầm. Dương Phàm đoán Đái Quân và Ngả Vân nhất định không có giấy đăng ký kết hôn mà ngủ với nhau nên người ta cho là phạm pháp mang về đồn.
Đái Quân và Ngả Vân đang mơ mơ màng ngủ bị cảnh sát trẻ tuổi đánh thức. Lại nói Đái Quân đúng là đen đủi. Trong ba lô bị cướp còn có thẻ công tác của hắn. Nếu không với thẻ công tác Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc của hắn, thì đủ để dọa một ít cảnh sát. Theo ý của Đái Quân là tìm một khách sạn tốt mà ở. Nhưng Ngả Vân lại yêu cầu ở cạnh bờ biển, vì thế hai người liền vào ở trong một khách sạn tư nhân gần bở biển. Kết quả khách sạn tư nhân này bị kiểm tra, hai người lại không lấy ra giấy đăng ký kết hôn, bị người giải lên xe. Bọn họ cũng may mắn thuộc nhóm được xử lý trước nên được người của cục Công an đưa về cục chờ xử lý. Nếu không không biết phải đợi đến bao giờ nữa.
Thấy Dương Phàm cười hì hì đứng ở góc hành lang, bên cạnh còn có một nam một nữ như cấp dưới. Đái Quân lập tức đưa tay ra ôm chặt lấy Dương Phàm.
- Bà nó chứ, cuối cùng cũng tìm được tổ chức.
Đái Quân không khỏi than thở nói một câu. Ngả Vân thấy Dương Phàm không khỏi đỏ mặt, có thể là nghĩ đến lúc trước mình đúng là điên rồi nên mới mong cùng với Dương Phàm ... chẳng qua Ngả Vân vẫn đi tới, cười cười bắt tay Dương Phàm mà nói:
- Bạn học cũ, không ngờ có thể gặp anh ở đây.
- Ha ha, anh đang làm việc ở đây mà.
Dương Phàm cười giải thích một câu. Đái Quân chậc chậc hai tiếng rồi nói:
- Thành thật khai báo một câu, bây giờ đang làm gì: Bí thư thị ủy hay là thị trưởng?
Gặp nhau ở tình huống này làm Dương Phàm cảm thấy khá thú vị, nhẹ nhàng đấm vào ngực của Đái Quân rồi nói:
- Mang theo hành lý, tôi thu xếp chỗ ở cho hai vợ chồng ông. Ăn sáng xong rồi nói.
Dứt câu Dương Phàm liền cười nói với Tùng Lệ Lệ:
- Học tỷ (bà chị khóa trên), hai người này cũng là sinh viên đại học B, làm phiền đưa đến nhà khách thị ủy. Tôi ở đây quan sát tình huống rồi sẽ về.
Tùng Lệ Lệ gật đầu mời hai người đi xuống lầu. Đái Quân thấy Dương Phàm càng lúc càng ra vẻ lãnh đạo liền không dây dưa nữa, đi xuống lầu.
Dương Phàm đi quanh nhìn một vòng, suy nghĩ một chút rồi thấy không cần quấy nhiễu giấc ngủ của đám người Trầm Ninh hay không. Dương Phàm vừa xuống lầu đến phòng trực ban thì Trương Hạc ở bên trong đi ra, cười cười chào hỏi:
- Bí thư Dương, ngài đến thật sớm, tôi vừa đi ăn sáng về.
Dương Phàm cười cười đi lên, nhỏ giọng nói:
- Thế nào, kết quả như thế nào rồi?
Trương Hạc lắc đầu cười khổ nói:
- Sao có thể nói là thành tích được cơ chứ, quá xấu hổ. Chỉ trong một đêm đã bắt được hơn 2000 người, thật đáng sợ. Vấn đề an ninh trật tự xã hội tất cả đều phải dựa vào công tác bình thường mà tiến hành. Những đợt đột kích như thế này, tôi hy vọng tương lai càng ít càng tốt.
Dương Phàm cũng cười khổ một tiếng rồi nói:
- Đúng thế, bắt, nhốt, đánh, những việc này kéo dài quá lâu rồi. Chúng ta phải chia ra và điều tra từng phần. Chẳng qua đây là vấn đề của cả xã hội, tạm thời không đến lượt chúng ta lo lắng. Chúng ta có thể làm chính là cố gắng hoàn thiện và đền bù mà thôi. Kết hợp với tình hình đặc thù ở thành phố Hải Tân chúng ta, tôi đề sẽ đề nghị bên phía chính quyền thành phố tăng cường đầu tư tài chính và nhân lực cho cục Công an thành phố. Bên phía cục Công an thành phố, anh cố gắng giúp đỡ Trầm Ninh, thông qua lần chỉnh đốn này không yêu cầu giải quyết hoàn toàn vấn đề, nhưng ít nhất cũng phải dần dần chuyển biến tốt, hoặc là duy trì trong một thời gian dài.
Trương Hạc mỉm cười nói:
- Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, tham gia rất nhiều hành động nên tôi đã tê liệt, không thể cao hứng nữa.