Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 365 : Vấn đề ở đội bóng
Ngày đăng: 04:33 20/04/20
Trên mặt Trương Hạc tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ.
Dương Phàm cười cười vỗ vỗ vai Trương Hạc rồi nói:
- Đừng lý tưởng hóa mọi việc. Trên thế giới này chỉ cần có con người tồn tại, có quốc gia và pháp luật trói buộc, như vậy không thể tránh khỏi sự tồn tại của những kẻ phạm tội. Nhưng cuối cùng cơ quan nhà nước như chúng ta được lập ra là để giữ gìn lợi ích của đại đa số người.
Đạo lý chính là như vậy. Trương Hạc cũng biết Dương Phàm đang làm nhạt nhòa vấn đề này. Một lần chỉnh đốn an ninh trật tự đã bắt khoảng 2000 người. Điều này có thể thấy vấn đề an ninh trật tự ở thành phố Hải Tân nghiêm trọng như thế nào.
- Được rồi, tôi về trước đây.
Dương Phàm cười cười đi ra, Trương Hạc đưa đến cửa thì Dương Phàm đột nhiên đứng lại mà nói:
- Hành động lần này chủ yếu là nhằm vào hoàn cảnh an ninh trật tự của thành phố, không phải là hành động càn quét tội phạm chuyên nghiệp. Lát nữa nói ý này của tôi với những người khác.
Dặn câu này xong, Dương Phàm cất bước đi lên xe.
Câu nói cuối cùng này Dương Phàm vốn định không nói. Nhưng sau khi thấy Đái Quân và Ngả Vân bị bắt hắn cảm thấy lần này có phải nhiều đôi nam nữ như vậy bị cuốn vào không? Tóm lại ý tốt lại thành chuyện xấu, hoặc là bị kẻ nào đó lợi dụng. Như vậy việc này đúng là thành xấu. Nếu Dương Phàm không phát hiện ra Đái Quân, có lẽ hai người sẽ bị phạt tiền rồi mới thả ra. Xử lý tội mua bán dâm.
Dương Phàm chẳng qua chỉ đề cập một chút, chứ nếu nói sâu sẽ tạo thành áp lực lớn cho cục Công an, như vậy sẽ không tốt.
Xe đi vào nhà khách thị ủy, Tùng Lệ Lệ đang đứng trong đại sảnh chờ. Thấy Dương Phàm xuống xe, Tùng Lệ Lệ liền đi nhanh tới đón, cười cười báo cáo:
- Bí thư Dương, bạn của ngài tôi đã bố trí xong, đang ở trong phòng rửa mặt. Có cần tôi đi gọi bọn họ không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đưa bọn họ đến phòng ăn, ngoài ra chị đi mời Tư Tề và Chu Dĩnh tới.
Nói xong Dương Phàm liền cùng Lê Quý đi vào phòng ăn. Giám đốc nhà khách thị ủy là một người đàn ông trung niên hói đầu, lúc này liền cười cười khom lưng đi lên chào:
- Bí thư Dương, tôi là giám đốc nhà khách thị ủy – Quản Bình Triều, thời gian trước không ở trong thành phố, tối qua tôi mới về cho nên vẫn chưa đi chào hỏi ngào.
Lời này của Quản Bình Triều làm Dương Phàm nhớ ra hình như từ lúc mình vào nhà khách thị ủy ở, Tiểu Hà Tiểu Trương liền như thần giữ cửa. Những người bình thường căn bản không thể đến gần mình. Ra ngoài cũng là ngồi xe nên người ở nhà khách thị ủy có thấy cũng chưa chắc đã nhận ra được. Điều này cũng là điểm bất đắc dĩ của quan chức cao cấp. Bình thường ăn cơm đều vào trong phòng riêng. Hôm nay nếu không phải là đi mời khách có lẽ cũng không gặp giám đốc nhà khách thị ủy.
- Ha ha, giám đốc Quản quá khách khí rồi, hôm nay tôi mời bạn xuống đây uống nước, phiền bố trí một chỗ.
Dương Phàm vừa nói như vậy Quản Bình Triều liền vội vàng giải thích:
- Trưởng ban thư ký Tùng đã dặn dò, phòng tôi đã chuẩn bị xong. Xin mời ngài đi theo tôi.
Dương Phàm gần gũi dễ gần làm cho Quản Bình Triều không ngờ đến. Nhưng càng là người có thân phận cao quý hầu hết đều rất thân thiện dễ gần. Quản Bình Triều cũng là người biết nhiều hiểu rộng nên nào dám chậm trễ. Tiếp đón không tốt thì lãnh đạo cũng không tìm mày gây phiền phức. Nhưng người bên cạnh lãnh đạo sẽ làm mày sống khổ sở.
Đây là một căn phòng yên tĩnh và khá lớn, trong phòng có một cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh sáng và thông gió khá tốt. Có thể thấy Quản Bình Triều đã phản tốn chút tâm trí mới chuẩn bị được căn phòng như vậy. Nơi này chuyên môn chuẩn bị cho lãnh đạo tiếp khách.
Thấy trên tường có hai bức tranh sơn dầu, Dương Phàm không khỏi tò mò đến gần xem một chút. Quản Bình Triều thấy Dương Phàm dừng lại trước bức tranh, trong lòng cũng bình tĩnh hơn chút. Vừa nãy vào cửa Quản Bình Triều còn thầm kêu khổ, thầm nói sao lại quên không bỏ bức tranh xuống.
- Giám đốc Quản đúng là người nho nhã. Bức tranh mặc dù chỉ là sao chép lại nhưng có thể thấy được khả năng của người vẽ ra nó.
Dương Phàm chủ động mở miệng bình phẩm bức tranh này, Quản Bình Triều suy nghĩ một chút rồi do dự nói:
- Bố trí ở đây là làm theo sở thích của bí thư Vân trước đây. Trước khi ngài đi vào, tôi vẫn có chút lo lắng trong lòng.
Nói cái gì không bằng nói thật. Quản Bình Triều nói xong cũng thoải mái hơn.
Lời nói này rất đúng mực, Quản Bình Triều không nịnh bợ tâng bốc Dương Phàm nho nhã hay gì đó, nhưng ý ở trong đó lại nói rõ Dương Phàm là người biết hàng. Cho nên có đôi khi không nói còn hiệu quả hơn nói nhiều.
Dương Phàm mỉm cười quay đầu lại nhìn lướt qua Quản Bình Triều rồi nói:
- Tôi cũng không hiểu nhiều về vấn đề này. Chẳng qua mấy năm trước thường cùng trưởng bối trong nhà tiếp xúc một chút. Nhắc đến Thạch Đào – người vẽ bức tranh này là con cháu hoàng thất nhà Minh, không ngờ lại vẽ ra bức tranh khiến cả nhà bị giết "Hải Yên Hà Thanh Đồ". Ha ha.
Dương Phàm nói đến đây liền dừng lại không thảo luận vấn đề này nữa.
Trương Tư Tề cười cười đi tới ngồi cạnh Dương Phàm rồi nói:
- Anh đừng tức giận. Thực ra lúc mới đầu bọn em chỉ là hơi ghen tức nên mới nói vậy thôi. Ai bảo Thu Vũ Yến xinh đẹp như vậy làm gì, còn có quan hệ không rõ ràng với anh. Sau đó khi mọi người nói chuyện với Thu Vũ Yến, Ngả Vân có nhắc đến câu lạc bộ bóng đá. Lúc ấy Thu Vũ Yến nói rằng tập đoàn Thiên Mỹ muốn tài trợ một câu lạc bộ bóng đá, có ý muốn tăng sức ảnh hưởng của tập đoàn Thiên Mỹ. Bọn em không chủ động để cô ấy làm mà. Thu Vũ Yến vừa xinh đẹp, khí chất lại tốt, thực ra nói chuyện với cô ấy thì thấy làm bạn không vấn đề gì. Em và Chu Dĩnh còn hẹn cô ấy tối cùng đi dạo phố nữa đó. Trưởng ban thư ký Tùng cũng muốn đi cùng, em đã đồng ý.
Trương Tư Tề giải thích như vậy coi như đã qua chuyện. Chẳng qua Dương Phàm có tin hay không thì phải nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Tư Tề và Chu Dĩnh. Thấy thế làm Dương Phàm không thể nhẫn tâm được, không thể làm gì khác hơn đành phải nói:
- Sau này mà ăn nói linh tinh nữa, anh đánh nát mông hai người.
Dương Phàm đã có quyết định, lúc Thu Vũ Yến tìm mình nói chuyện về câu lạc bộ bóng đá, nhất định phải chặt đứt suy nghĩ này của cô ấy. Có tiền cũng không thể làm lợi cho đám người làm trong làng bóng đá, ném xuống biển còn nghe thấy tiếng, nhưng ném vào bóng đá chẳng có chút tiếng gì cả.
Nghĩ đến chuyện của Đái Quân, Dương Phàm lo lắng đây là hiện tượng phổ biến nên hắn không tiếp tục tức giận hai người phụ nữ này nữa. Dương Phàm sa sầm mặt một mình đi ra ngoài, đi xuống lái xe Lincoln chạy tới cục Công an thành phố. Chu Dĩnh thật ra có đi theo đến cửa nhưng bị ánh mắt tức giận của Dương Phàm làm cho sợ sệt mà đứng lại. Lần này Dương Phàm đúng là rất tức. Cháy từ trong nhà luôn là chuyện đau đầu nhất. Xem tình hình bây giờ thì thấy trong nhà lúc nào cũng có thể cháy. Dương Phàm quyết định tìm cơ hội nói chuyện với mọi người một phen.
Xe vào trong cục Công an thành phố thì thấy ở đây khá bận rộn. Sự xuất hiện của Dương Phàm làm ở đây náo động. Rất nhanh Trầm Ninh và mấy người đi tới đón, cười cười nghênh đón lãnh đạo đột nhiên tới giám sát.
- Thế nào rồi?
Dương Phàm cười cười đi vào trong. Trầm Ninh cười trả lời:
- Vẫn ổn. Buổi sáng khi lãnh đạo tới, tôi cũng biết. Lần này các phân cục, các đồn công an phái đi một chuyến quả nhiên bắt được một số vấn đề không quá quan trọng. Mục đích chính là phạt tiền. Nhằm vào chuyện này tôi đã phê bình một loạt. Chẳng qua có chuyện tôi cũng khó mà nói nghiêm khắc. Mọi người còn phải khổ cực nửa tháng trời, cho nên ...
Trầm Ninh muốn nói lại thôi, Dương Phàm đưa tay lên rồi nói:
- Tôi biết rồi. Anh đừng giải thích nữa. Phạt tiền thì có thể nhưng không thể quá đáng. Chúng ta đây là chỉnh đốn an ninh trật tự trong thành phố, không phải nhũng nhiễu người dân.
Tôn Trường Bình ở bên cạnh vội vàng giải thích:
- Việc này xin Bí thư Dương yên tâm. Hành động đêm qua chủ yếu nhằm vào các câu lạc bộ giải trí và khách sạn tư nhân. Khách sạn tư nhân vì theo đuổi lợi ích nên không chú ý vấn đề đăng ký của khách. Giai đoạn tiếp theo chúng tôi sẽ chú trọng vào các nhà nghỉ và khu trọ. Bây giờ vấn đề là không đủ nhân lực nên mọi người hơi khổ cực.
Tôn Trường Bình nói rất trơn tru, Dương Phàm cũng không muốn bóc trần chút tâm tư của hắn. Cục Công an là ăn cơm tài chính, một chút tiền lương mà thôi, nếu mọi người không tìm chút chút tiền ở bên ngoài thì sao sống vui vẻ được. Hơn nữa hệ thống công an là cơ cấu đặc thù, tư tưởng này đã tồn tại lâu dài nên trong lúc nhất thời sao có thể giải quyết được tận gốc. Nhất là cảnh sát quản lý an ninh trật tự. Các câu lạc bộ, nhà nghỉ trên địa bàn đều phải đi trên tay bọn họ, chỗ ăn ngon càng nhiều hơn. Chuyện như thế nào dù muốn quản cũng không thể quản nổi. Thay người cũng không tác dụng, ai làm ngành này mà chẳng giống nhau.
- Đừng giải thích, mọi việc đừng quá đáng là được, nếu xảy ra chuyện gì quá đáng, tôi sẽ hỏi mấy người các anh.
Dương Phàm vừa nói liền sa sầm mặt lại ngồi xuống ghế nghe báo cáo. Ngày hôm qua bắt gần 2000 người, sau một buổi sáng vất vả xử lý, bây giờ bên trong các phân cục Công an và các đồn còn khoảng 300, 400 người chưa xử lý. Bên phía cục Công an thành phố chủ yếu nhằm vào mấy tổ chức, những tội phạm bắt được chủ yếu tạm giữ lại, trước mắt người của tổ chuyên án đang cố gắng xử lý những người có liên quan đến ma túy, hy vọng có thể từ trong này tìm ra chút đầu mối.
Trầm Ninh trong lúc báo cáo đã biết ý đặt vào vụ án buôn bán ma túy, Dương Phàm rất nhanh chú ý đến việc này. Chẳng qua theo tình hình trước mắt thì thấy cũng bắt được mấy tên buôn bán ma túy nhỏ, những tên nghiện cũng phải 200, 300 người. Từ kết quả xử lý thì thấy rất khó túm được con cá lớn.
Ngồi trong cục Công an thành phố đến khi trời tối đen, Dương Phàm cùng mọi người ăn cơm với nhau rồi mới trở về nhà khách thị ủy. Kết quả phát hiện trong phòng không có người, Dương Phàm sang hỏi thăm Đái Quân thì mới biết một đám phụ nữ ra ngoài đi dạo thành phố Hải Tân về đêm. Vấn đề an toàn đã có Tiểu Trương cùng Tiểu Hà, thân thủ của Chu Dĩnh cũng không kém, vì thế Dương Phàm không hề lo lắng.
Không có phụ nữ lại được yên tĩnh nhưng cũng rất buồn chán. Dương Phàm Đái Quân cũng chẳng muốn đi đâu, liền xuống phòng ăn gọi hai món nhậu và mấy chai bia ngồi uống nói chuyện với nhau.
Đái Quân ăn rất ngon, nhiệt độ ban đêm mặc dù không giảm đi bao nhiêu nhưng còn có gió. Hai người đàn ông giống như về thời sinh viên, vừa uống vừa nói chuyện đó đây. Cái gì mà bí thư thị ủy, vứt con mẹ nó đi không cần. Hai thằng bạn cũ có rất nhiều đề tài để nói. Nói một phen thì Đái Quân đột nhiên nhắc tới Trang Tiểu Điệp.
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi nói:
- Chuyện quá khứ không nên nói ra. ....
Thực ra Dương Phàm còn có một nửa câu không nói. Còn 3 ngày nữa là đến ngày giỗ của Trang Tiểu Điệp. Hàng năm vào ngày này Dương Phàm đều tìm một nơi yên tĩnh mà thắp nén hương cho Trang Tiểu Điệp. Mỗi lần như vậy đều là Dương Phàm đi một mình.
Hai người uống đến lảo đảo rồi mới đi về. Đi ra ngoài thì Tiểu Trương cùng Tiểu Hà vội vàng đi tới đỡ. Dương Phàm được dìu vào trong phòng, hai người phụ nữ vội vàng đi tới dìu hắn lên giường.
Dương Phàm nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình bòng của Trang Tiểu Điệp. Hắn không khỏi cảm thấy rất đau lòng liền ôm gối úp mặt vào đó mà khóc lớn. Chu Dĩnh thấy hơi khang khác không hiểu chuyện gì. Trương Tư Tề lại nghĩ ra gì đó nên nói:
- Để mặc anh ấy đi. Hàng năm anh ấy đều uống say một lần. Hôm sau sẽ không có chuyện gì.
Quả nhiên đúng như lời Trương Tư Tề nói về Dương Phàm. Ngày hôm sau Dương Phàm thức dậy lại không có việc gì, chỉ có một điểm là Dương Phàm vẫn đau lòng nên dậy rất sớm, một mình ra cái chòi ở vườn hoa mà ngồi thơ thẩn ở đó. Điều này làm Tiểu Hà phụ trách trực sáng nay mấy lần phải đi tới nhìn.