Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 397 : Phối hợp cái rắm
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
Do Tùng Lệ Lệ dẫn đường, buổi chiều Dương Phàm đến Đại hội đại biểu nhân dân một chuyến. Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân mặc dù là nơi dưỡng lão nhưng lại là nơi thay đổi chính sách. Bây giờ Đại hội đại biểu nhân dân còn có quyền lên tiếng khá cao trong vấn đề nhân sự. Dương Phàm là bí thư thị ủy còn giữ chức thường ủy Đại hội đại biểu nhân dân kiêm phó chủ nhiệm. Nhưng từ lúc nhận chức đến nay thì bây giờ là lần đầu tiên đến Đại hội đại biểu nhân dân. Chủ nhiệm Trương Bác khá có chút lo lắng với Dương Phàm. Bí thư thị ủy rất nhiều nơi đều kiêm nhiệm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân.
Bí thư thị ủy khóa trước ở thành phố Hải Tân cũng là kiêm chức chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, gặp chuyện không may mà xuống nên phó chủ nhiệm Trương Bác được lên giữ chức quyền chủ nhiệm.
Dương Phàm sau khi lên nhận chức, Trương Bác đã giữ chức chủ nhiệm. Nên Dương Phàm chỉ có thể lấy danh hiệu phó chủ nhiệm.
Dương Phàm cũng không muốn chỉ tay chỉ chân ở Đại hội đại biểu nhân dân, cho nên cố ý chờ đến bây giờ mới xuất hiện. Dương Phàm ngồi trong Đại hội đại biểu nhân dân hơn tiếng, Trương Bác đưa ra đề nghị tối cùng ăn cơm, Dương Phàm cười cười từ chối bằng lý do bà xã có thai.
Cả chiều hôm đó Dương Phàm làm cho bên phía Đại hội đại biểu nhân dân có ấn tượng khá được. Dương Phàm không đưa ra bất cứ ý kiến gì trong vấn đề công việc, càng không có ý sẽ đoạt lại chức. Còn nửa năm nữa Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân sẽ diễn ra. Trương Bác ngồi trên vị trí quyền chủ nhiệm gần đây đang không ngừng ra sức, định bỏ chữ quyền trong chức vụ của mình đi. Không thể nghi ngờ Dương Phàm là đối thủ lớn nhất của Trương Bác. Bí thư thị ủy muốn cạnh tranh vị trí này, khả năng thành công là rất cao.
Sau khi Dương Phàm chào rồi rời đi, Trương Bác mất một phen đầu óc phân tích Dương Phàm. Từ sau khi nhận chức đến nay gần như mới nhận một lời mời của người bên dưới, cũng không triệu tập hội nghị toàn thể cán bộ, vẫn có ý không quan tâm đến công việc bên Đại hội đại biểu nhân dân. Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng tạm thời, một bí thư thị ủy nếu muốn nắm giữ hoàn toàn quyền về nhân sự, như vậy nhất định phải khống chế được Đại hội đại biểu nhân dân.
Dương Phàm là người như thế nào? Trương Bác không khỏi nghĩ như vậy.
- Anh muốn làm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố sao?
Khi Trương Bác đang suy nghĩ vấn đề kia, Tùng Lệ Lệ ngồi bên cạnh Dương Phàm ở trên xe nhỏ giọng nói.
Dương Phàm cười cười không nói, không tỏ thái độ rõ ràng. Nói không nghĩ đến là lừa người, bí thư thị ủy kiêm chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, đó mới là nắm giữ quyền to thật sự. Chẳng qua tình hình trước mắt có thể thấy nếu muốn tranh đoạt vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân, không được trên tỉnh ủy ủng hộ, không có các thành viên Đảng ở cơ sở ủng hộ sẽ rất khó khăn.
Dương Phàm nói khó khăn tuyệt đối không phải là giả vờ, mà thật sự khó khăn. Người có thể làm đến cấp bậc này ở trong chốn quan trường, sau lưng kiểu gì chẳng có một lãnh đạo. Trước mắt xa không nói, chỉ riêng đám người ở thị ủy mà Dương Phàm cũng tốn nhiều thời gian để điều chỉnh. Mà điều chỉnh này không thể khinh suất, nếu không đám lãnh đạo sau lưng mặc dù không làm được Dương Phàm, nhưng làm khó hắn có gì khó khăn chứ? Ngành bên trên làm chút điểm khó khăn cho bên dưới là quá đơn giản, còn có thể mang ra một đống lý lẽ bịt miệng mày.
Người trong chốn quan trường bình thường đều mắt nhắm mắt mở mà nhìn. Nếu đột nhiên có một người làm xằng làm bậy ra, đó chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Mày dù có năng lực nhưng mọi người làm khó mày, đừng nói mày là bí thư thị ủy, dù là bí thư tỉnh ủy cũng rơi vào vũng bùn.
Dương Phàm dù sao cũng là người muốn làm ra một điểm thành tích cho nên các biện pháp phải rất chú ý. Bên phía Đại hội đại biểu nhân dân, Dương Phàm vẫn luôn suy nghĩ xem có động hay không? Trương Bác là người gốc thành phố Hải Tân, trước kia từng làm thị trưởng, các quan hệ bên dưới có thể nói là thâm căn cố đế. Nói xa một chút chính là một khi Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân diễn ra, các địa biểu nhất định sẽ có nhiều người nghiêng về phía Trương Bác.
Ngay khi Dương Phàm đang không ngừng nhìn về phía Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ lặng lẽ đưa tay lên đùi Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Anh đang nhìn gì thế?
Dương Phàm vừa thấy Tùng Lệ Lệ làm thế liền cười cười len lén đặt tay viết lên đùi Tùng Lệ Lệ:
- Tôi đang chờ điện thoại của Tào Dĩnh Nguyên.
Đùi Tùng Lệ Lệ là nơi mẫn cảm nhất của chị ta. Dương Phàm vừa viết như vậy, cổ Tùng Lệ Lệ liền đỏ lên, sau khi bất an giãy dụa một chút, cẩn thận nhìn Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Sao anh biết thị trưởng Tào sẽ gọi điện cho anh?
Vừa lúc đi qua một siêu thị, Dương Phàm cười cười chỉ vào siêu thị rồi nói:
- Chị khi mua đồ có thích mặc cả hay không?
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Cái này còn cần phải nói hay sao? Mặc dù tôi thích mua ở các cửa hiệu lớn, nhưng lần nào cũng thích chủ cửa hàng giảm giá khuyến mại, dù là giảm giá 5 % cũng tốt.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Vậy là đúng rồi, chị lại nói xem, chị buộc ông chủ cửa hàng phải chấp nhận như vậy có thích hay không? Có cảm giác thỏa mãn hay không?
Tùng Lệ Lệ đảo đảo mắt vài vòng, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hình như là có.
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
Lãnh đạo mà Tạ Cáp nói là ai, Dương Phàm đương nhiên sẽ biết. Phó chủ tịch tỉnh Trần Khiết phụ trách mảng giáo dục, ngoại giao, cũng chính là nữ cán bộ duy nhất trong ủy ban tỉnh. Xem ra Trần Khiết không muốn gọi điện tới, chỉ có thể để bên sở Ngoại vụ tỉnh gọi điện. Tạ Cáp có lẽ đang đàm phán đến lúc quan trọng lại đột nhiên xảy ra chuyện này, nên Tạ Cáp mới gọi điện tới.
Dương Phàm không khỏi cười lạnh trong lòng, thầm nói phó chủ tịch tỉnh chủ quản còn không gọi tới, tên giám đốc sở Ngoại vụ tỉnh này gấp làm gì chứ?
- Vụ án này đang trong quá trình điều tra, thẩm vấn, không thích hợp bảo lãnh. Giám đốc Tạ, thật xin lỗi, nếu không còn chuyện gì tôi dập máy đây. Dương Phàm coi như khách khí, không muốn đắc tội với người ta quá nhiều. Chẳng qua sau cuộc điện thoại này ít nhiều cũng đắc tội người ta.
Lý do mà Dương Phàm đưa ra quá đầy đủ để từ chối bảo lãnh, Tạ Cáp thật đúng là không có một chút biện pháp nào. Người ta là bí thư thị ủy mà, là quan to nhất một nơi. Giám đốc sở dù kiêu căng hơn nữa cũng có thể làm gì được một bí thư thị ủy?
Tạ Cáp dập máy không khỏi có chút khó chịu, nhưng người ta nói cũng không quá đáng. Nếu người ta nể mặt xong chẳng may xảy ra chuyện gì thì ai phụ trách? Nếu xảy ra chuyện thì bên trên sẽ đổ vào đầu thành phố Hải Tân, có quan hệ gì mấy với sở Ngoại vụ tỉnh chứ? Tạ Cáp không có biện pháp. Trần Khiết là phó chủ tịch tỉnh cũng không thò tay ra, Tạ Cáp có thể làm như vậy là hết sức rồi. Tạ Cáp không còn cách nào khách đành gọi điện báo cáo công việc với phó chủ tịch tỉnh – thường vụ tỉnh ủy phụ trách sở Ngoại vụ tỉnh Tiễn Hạo.
Tiễn Hạo mặc dù là thường vụ tỉnh ủy nhưng không quản Dương Phàm. Chẳng qua nghe xong Tạ Cáp báo cáo, Tiễn Hạo không khỏi thầm nói trong lòng chuyện này Trần Khiết không muốn tự mình gọi điện, Tạ Cáp vốn không định gọi cuộc điện thoại đó. Nhưng Tạ Cáp vì chiếu cố việc thu hút đầu tư vào trong tỉnh Thiên Nhai (đây là Tạ Cáp báo cáo nói thế) nên vẫn gọi.
Hai cuộc điện thoại đi xuống mà Dương Phàm không nể mặt, chuyện này rất đáng để suy nghĩ. Đầu tiên phó chủ tịch tỉnh Trần hình như không quản chuyện này, hoặc là nói không quá lưu tâm. Nếu không phó chủ tịch tỉnh Trần hoàn toàn có thể tự mình gọi điện xuống mà không phải lạnh nhạt nói với sở Ngoại vụ tỉnh như vậy. Thực ra bình thường chỉ cần trên tỉnh gọi điện xuống bên dưới, chỉ cần không phải chuyện quá đáng thì bên dưới sẽ nể mặt. Dù sao sở trên tỉnh nắm giữ tiền và chính sách liên quan, các địa phương bên dưới không thể dễ dàng đắc tội với sở bên trên tỉnh.
Hai cái không bình thường gộp lại với nhau là có thể nhìn ra một chút vấn đề. Bí thư thị ủy Dương Phàm có chỗ dựa lớn, mọi người đều biết. Nhưng chỗ dựa lớn không phải có thể cho phép Dương Phàm hồ đồ. Thoáng cái đắc tội với cơ quan trên tỉnh, nếu đầu Dương Phàm không bị nước vào tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Kết luận đưa ra đó là đầu Dương Phàm không bị nước vào, đó chính là có nguyên nhân khác. Nguyên nhân gì? Chuyện này không có quan hệ gì với trên tỉnh, như vậy truy lên trên một chút.
Thời gian này ở trên Bắc Kinh có người vì chuyện du khách người Hàn Quốc bị bắt mà đưa ra lời này lời kia. Chẳng qua rất nhanh có người vung đao lên chém, nên không ai nói chuyện này nữa.
Nếu không nói như thế nào lại có nhiều tin tức như vậy chứ? Người phát ngôn Bộ Ngoại giao lần trước đã tỏ thái độ rất kiên quyết. Phạm pháp ở Trung Quốc, nhất định phải bị pháp luật Trung Quốc xét xử. Trong nước không có âm thanh gì, nhưng đây chỉ là yên tĩnh bề ngoài mà thôi.
Nghĩ đến chuyện trên Bắc Kinh, Tiễn Hạo liền nhíu mày một chút, nói thầm một tiếng:
- Phải thận trọng. Đúng, nhất định phải thận trọng.
Giọng Tiễn Hạo khá lớn nên giám đốc Tạ Cáp không thể không nghe thấy.
Tiễn Hạo đột nhiên nói:
- Phải chú ý đến tình cảm của các đồng chí bên dưới, không thể bởi vì là ngành trên tỉnh mà không tôn trọng địa phương được. Chuyện này bên sở Ngoại vụ tỉnh cố gắng xuống thành phố Hải Tân phối hợp một chút. Chuyện đàm phàn cũng phải nắm chắc, tôi đang đợi để báo cáo lên chủ tịch tỉnh Hầu.
Tiễn Hạo mặc dù không thích bóng đá, chẳng qua công phu đá bóng lại rất cao, một cú đá bay chuyện này cho sở Ngoại vụ tỉnh. Phó chủ tịch tỉnh Trần không quản chuyện này, tôi dựa vào cái gì mà quản? Nếu quản thì có lý hay không? Trần Khiết nói một câu, Tiễn Hạo đá cho một cái, cuối cùng người khó xử chính là Tạ Cáp.
Cầm điện thoại nghe tiếng tút tút bên trong, Tạ Cáp cảm thấy cái gì đó. Thầm nói chuyện này không đơn giản như bề ngoài, như vậy tức là nói cuộc điện thoại của mình có chuyện? Tạ Cáp không khỏi cảm thấy hối hận vì mình quá xúc động. Bây giờ gọi điện xuống giải thích sẽ mất mặt. Nhưng Tạ Cáp nghĩ đến Dương Phàm vẫn lưu đường sống trong điện thoại mà, sau này phải tìm cơ hội bù đắp mới được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chuyện này Tạ Cáp có lẽ không giải quyết được gì rồi. Còn bên phía người Hàn Quốc, Tạ Cáp thực ra cũng có biện pháp đối phó. Chuyện này không do sở Ngoại vụ tỉnh quản, tôi giúp các người hỏi han đã là quá tốt rồi.
Dương Phàm vừa dập máy xong không khỏi dở khóc dở cười. Chuyện này không phải là không nể mặt Tạ Cáp, mà ở một trình độ nhất định còn liên lụy đến Bắc Kinh. Dương Phàm đại biểu chính là Trần gia, hơi sơ sẩy một chút sẽ làm Trần gia mất mặt.
Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh còn định khuyên một câu, nói cái gì mà không nên xử lý như vậy, xử lý không thỏa đáng. Kết quả Dương Phàm nói trước một câu:
- Có chuyện chị không biết thì đừng xen vào. Tôi tự biết chừng mực.
Thái độ này của Dương Phàm làm cho Tùng Lệ Lệ thầm kinh hãi, thầm nói Dương Phàm có ý gì? Tùng Lệ Lệ nghĩ không ra cũng không có gì là kỳ quái cả. Dương Phàm không nói, Tùng Lệ Lệ cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác hơn là cười nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh có về vội không?
Thấy ánh mắt chờ mong của Tùng Lệ Lệ, Dương Phàm liền nhìn sang chỗ khác:
- Ừ, tôi cũng về đây.