Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 398 : Khách không mời mà đến
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
Tạ Cáp không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho người phụ trách phòng ngoại giao, kết quả người ta đã về. Tạ Cáp không thể làm gì khác là gọi cho trưởng phòng Mã. Trưởng phòng Mã nghe điện liền nói tốt tốt, nắm chắc thời gian ký hợp đồng. Trên thực tế trưởng phòng Mã đang ngồi ở nhà, lẩm bẩm nói một câu:
- Phó chủ tịch tỉnh Trần cũng không quản chuyện này. Tôi thò đầu ra làm gì. Phối hợp, phối hợp cái rắm.
Trưởng phòng Mã nói xong liền cầm lấy điện thoại di động gọi rồi nói:
- Lão Thương à, tối đã đủ chân chơi mạt chược chưa thế?
Chuyện này giống như cứ thế là qua, cũng lắm thì ngày mai sẽ bảo người gọi điện xuống, ám chỉ chúng tôi là đến để phối hợp, các chuyện khác không cần quản. Người Hàn Quốc ngồi trong trại tạm giam chứ có phải mình – trưởng phòng Mã đâu.
Dương Phàm vừa xuống lầu thì thấy Đàm Tuyết Ba đã về. Đàm Tuyết Ba thấy Dương Phàm liền đi tới nói:
- Bí thư Dương, đồng chí Lâm Đốn đã chính thức nhận chức. Tôi nói với các đồng chí bên dưới là Bí thư Dương rất coi trọng huyện Nhai Sơn.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi có chút khó chịu trong lòng. Vì sao lại nói là Bí thư Dương coi trọng? Lão già có ý gì? Nói là lãnh đạo tuy rất coi trọng công việc ở huyện Nhai Sơn sẽ chết sao? Tật xấu cậy mình là đồng chí lâu năm vẫn không sửa sao?
- Trưởng ban Đàm vất vả rồi.
Dương Phàm khách khí một câu rồi lên xe. Trước khi lên xe Dương Phàm đột nhiên đứng lại nói:
- Trưởng ban Đàm, chuyện Lâm Đốn làm chủ tịch huyện Nhai Sơn hình như đã được đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy thì phải.
Đàm Tuyết Ba sửng sốt một chút thì Dương Phàm đã lên xe. Lê Quý vội vàng đóng cửa, xe lăn bánh rời đi. Đàm Tuyết Ba ngây ra đó đứng nhìn xe ra ngoài. Tùng Lệ Lệ vẫn đứng trên cầu thang xem trò hay lúc này mới cười cười đi tới nói với Đàm Tuyết Ba:
- Trưởng ban Đàm đã về rồi à, vất vả rồi. Ha ha, tôi về trước.
Vẻ tươi cười này của Tùng Lệ Lệ nhưng Đàm Tuyết Ba lại thấy như đang hả hê vì tai nạn của người khác.
Dương Phàm ngồi trong xe vẫn rất khó chịu, nghĩ đến lão già Đàm Tuyết Ba. Tôi trong trọng lão, lão nên thu hồi cái vẻ cả kẻ cả của mình đi, đừng ra vẻ ta đây với tôi. Lão có thật tin là tôi không động được lão sao? Không phải chỉ là có chút quan hệ với tư lệnh quân khu tỉnh sao? Lão nghĩ rằng tôi không có cách cho lão nghỉ bệnh sao?
Nếu là ở thành phố Uyển Lăng, Đàm Tuyết Ba làm như vậy, Dương Phàm nhất định chỉ vào mũi mà nói:
- Đồng chí còn có quan niệm tổ chức không?
Trong lòng Dương Phàm khá khó chịu, bây giờ ở nơi xa lạ nên làm việc gì cũng phải nhẫn nại một chút.
Lúc này điện thoại di động do Lê Quý đang cầm lại vang lên. Lê Quý nghe điện rồi quay đầu lại cười nói:
- Bí thư Dương, là điện thoại của phó thị trưởng Lam.
Dương Phàm cười cười nghe điện:
- Phó thị trưởng Lâm, xong chuyện chưa?
Lam Hòa đang ngồi ở trong phòng khác, tâm trạng vui vẻ cười nói:
- Bí thư Dương, tối có rảnh không, cùng nhau ăn cơm? Bà xã nhà tôi nói muốn cảm ơn ngài.
Lúc này Vũ Đình đang ngồi bên nghe lén Lam Hòa. Dương Phàm mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở qua máy, đoán hai người ngồi cạnh nhau. Dương Phàm liền cnO:
- Cũng là vì công việc mà thôi. Tôi thấy không nên phiền phức như vậy, tôi cũng phải về nhà với bà xã. Phó thị trưởng Lam cứ ở bên bà xã của mình đi.
Dương Phàm từ chối, xem ra muốn tiếp tục thói quen không đồng ý lời mời. Trên thực tế Lam Hòa không nói với Vũ Đình chuyện mời Dương Phàm đến khu nghỉ dưỡng dùng bữa. Đàn ông đến những nơi đó sẽ không nói với vợ. Dương Phàm cũng đoán được cho nên cũng giấu hộ.
Lam Hòa dập máy rồi cười nói với Vũ Đình:
- Em cũng nghe thấy rồi đó, Bí thư Dương từ trước đến nay không nhận lời mời như vậy.
Vũ Đình gật đầu nói:
- Em đúng là không nghĩ tới, lần trước chỉ đến thăm một chút mà Bí thư Dương đã ra tay giúp anh.
Lam Hòa cười giải thích:
- Em chỉ thấy bề ngoài mà thôi. Em nhìn xem Lữ Ngọc Phương chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, cục Chiêu thương theo lý phải do anh quản mà hắn còn kéo. Bí thư Dương và thị trưởng Tào nhìn không được. Anh chẳng qua lấy lại chút quyền lợi vốn thuộc về mình mà thôi.
- Các người còn có thể ăn được sao, Bí thư Dương vừa xuất hiện đó.
"Hả" Những người trong phòng bị dọa không ít, mặt đang đỏ vì rượu trong nháy mắt trắng bệch lại. Những người này đều là người địa phương, mọi người hôm nay tụ tập lại chúc mừng những người không phải đến trường Đảng tỉnh học. Bên trong gồm có cục trưởng cục Tài chính Lưu Á, cục trưởng cục Đất đai Hùng Chính Lam, chủ nhiệm khu Khai Phát Phùng Hiểu, hơn nữa mọi người đều mang theo đệ theo. Chẳng qua bây giờ mọi người không còn hứng thú uống rượu nữa. Uy lực của bí thư thị ủy quá lớn mà.
- Bí thư Dương có nói gì không?
Đậu Trường Thanh coi như vẫn bình tĩnh chút, vội vàng hỏi một câu.
Tân Cầu Quân thấy tất cả mọi người đều sợ hãi, trên trán dầy mồ hôi, trong lòng coi như mới cân bằng lại. Tân Cầu Quân cười hắc hắc nói:
- Vừa nãy Bí thư Dương cười với tôi, không có gì.
- Tôi ... mọi người chuốc say tên này, không ngờ dọa chúng ta ..
Phùng Hiểu gầm lên tức giận, mấy người khác bắt đầu vây công.
Tân Cầu Quân vội vàng khoát tay nói:
- Uống rượu thì được, chẳng qua mọi người có cảm thấy nên đi mời rượu Bí thư Dương không?
Đậu Trường Thanh đã bị Dương Phàm thu thập, nghĩ đến thủ đoạn của bí thư thị ủy trẻ tuổi này chỉnh người mà không lộ dấu vết. Đậu Trường Thanh run lên rồi nói:
- Tôi không dám sang.
Lưu Á lại cười nói:
- Lão Tân, lão mau nói đi. Trong chúng ta ở đây chỉ có mình lão là mời được Bí thư Dương. Lão có mặt mũi trước mặt Bí thư Dương, lão nói nên làm thế nào?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có phản ứng, Tân Cầu Quân là người duy nhất mời được Bí thư Dương dùng cơm. Thấy mọi người nhìn mình đầy hâm mộ, Tân Cầu Quân nhăn nhó mặt mày mà nói:
- Tôi đâu có mặt mũi lớn đến thế. Lần đó là trùng hợp và may mắn mà thôi. Như vậy đi, lát nữa tôi đi hỏi chủ quán Hồ Gia Anh xem sao. Để chị ta hỏi Bí thư Dương một câu. Nếu không mọi người đi vào, Bí thư Dương không thích, không phải sẽ làm Bí thư Dương khó chịu sao? Mọi người nói có đúng không?
Mọi người vội vàng gật đầu thấy có lý. Chuyện trong chốn quan trường rất khó phán đoán. Bí thư thị ủy đến nhà hàng dùng cơm, mày không biết thì không sao, biết rồi mà không đến mời rượu, đó là trong mắt không có lãnh đạo. Nhưng bí thư thị ủy Dương Phàm không dễ nắm bắt, trong lòng mọi người không rõ, sợ đi sang lại không ổn, làm cho lãnh đạo có cái nhìn với mình. Tân Cầu Quân vừa nói như vậy xem như giải quyết vấn đề khó khăn này.
Sau khi La Tiến Tiến vào trong phòng có chút đắc ý không thèm nhìn Dương Phàm, ngược lại La Tiến Tiến cười nói với Chu Dĩnh:
- Hoàn cảnh nơi này cũng được. Vừa nãy tôi vừa gọi điện cho bí thư Chu của cô, mời cô ấy cùng đến dùng cơm. Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Chu Dĩnh có chút bất an nhìn Dương Phàm, bởi vì người là do nàng kéo tới. Bây giờ La Tiến Tiến tiền trảm hậu tấu, mục đích chính là muốn thể hiện hắn có quan hệ rất tốt với Chu Giai, muốn mượn Chu Giai là lá xanh nói rõ mình là hoa hồng. Có thể mời lãnh đạo trực tiếp của Chu Dĩnh tới, tình huống bình thường tự nhiên thấy rất có mặt mũi. Nhưng bây giờ Chu Dĩnh có vẻ khó xử nhìn Dương Phàm, trong lòng La Tiến Tiến lại hiểu lầm, nghĩ rằng cấp bậc của Chu Giai cao hơn Dương Phàm. Chu Dĩnh lo lắng Dương Phàm không được tự nhiên. Nhưng đâu ngờ rằng Chu Dĩnh đúng là hiểu rõ tính cách không thích khoe khoang của Dương Phàm, nên lo lắng nếu Chu Giai đến, Dương Phàm sẽ mất hứng.
Dương Phàm trong lòng đúng là có chút bất mãn. Trong lòng La Tiến Tiến đang suy nghĩ cái gì, Dương Phàm nghĩ cái là ra, vốn định lặng lẽ ăn xong là về, xem ra hôm nay không được như vậy rồi.
- Nếu đã mời thì cứ để cô ta đến đây, nhiều người cũng náo nhiệt mà.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu, chẳng qua vẫn có chút bất mãn nhìn Chu Dĩnh một cái, ý là lần sau đừng có làm mấy cái chuyện này. Chu Dĩnh tính cái gì, Dương Phàm sao có thể không biết. Cô bé này chính là muốn để Dương Phàm đối phó La Tiến Tiến, để cho tên này hết hy vọng. Dương Phàm đương nhiên không để ý cái này, Chu Dĩnh vốn đã là người phụ nữ của mình mà.
La Tiến Tiến cầm lấy thực đơn, rất đắc ý đặt trước mặt Chu Dĩnh rồi nói:
- Cô Chu gọi đi, muốn ăn gì cũng được, đừng khách khí với tôi.
Trong lòng Chu Dĩnh hận người này thấu xương nên cầm thực đơn chọn toàn món đắt tiền, gọi một loại như tôm hùm, tổ yến, vi cá ...
La Tiến Tiến mặc dù có tiền nhưng không thấy ai dẫm đạp tiền như vậy cả. Chẳng qua La Tiến Tiến đúng là có tiền, cho nên bữa cơm này Chu Dĩnh gọi mất mấy chục ngàn nhưng hắn cũng không quá để ý. Chẳng qua Chu Dĩnh làm thế khiến nữ nhân viên phục vụ có chút bất an nhìn La Tiến Tiến.
- Quý khách muốn uống rượu gì?
Chu Dĩnh vừa nghe thấy thế liền đằng đằng sát khí cầm lấy menu đồ uống, chuẩn bị chọn loại rượu đắt tiền. Cũng may lúc này Hồ Gia Anh mở cửa đi vào, nhìn thấy Chu Dĩnh cầm menu đồ uống liền cầm lấy nhìn lướt qua:
- Học đệ muốn uống rượu à. Hì hì, rượu thì tôi hiểu rõ, vừa lúc nhà hàng của tôi có hai chai Lafite năm 89, rất hiếm đó. Chẳng qua vì học đệ nên hôm nay dâng lên.