Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 399 : Giải tỏa
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
Lời nói này làm cho La Tiến Tiến có chút giật mình. Hai chai Lafite năm 89 cũng không rẻ gì hết, không kém bao nhiêu so với bữa ăn này.
Nhưng không ngờ chủ quán lại nói là tặng, còn nói thêm một câu là vì mặt mũi của tên Dương Phàm kia. Đây không phải là tát thẳng vào mặt mình sao? Hôm nay mình mời khách mà.
Dương Phàm nghe xong không khỏi khoát tay chặn lại:
- Không cần, tôi không thích uống rượu ngoại, mang Ngũ Lương Dịch lên đi.
Hồ Gia Anh mỉm cười nói:
- Ngũ Lương Dịch không có loại lâu năm, nhưng rượu Mao Đài 60 năm thì cũng có một chai, tôi mang lên cho ngài nhé?
Đây rõ ràng là lấy lòng một cách rõ ràng, thậm chí Hồ Gia Anh còn không nhìn người mời khách là La Tiến Tiến một lần, thật quá đáng. Thực ra cũng không thể trách Hồ Gia Anh làm như vậy. Hồ Gia Anh trước sau như một luôn ghét đám người nghĩ mình có tiền mà lại ra vẻ ta đây. Hôm nay có Dương Phàm ở phía trước, có gì mà phải lo lắng.
Dương Phàm nhíu mày nói:
- Mao Đài tôi không quá thích. Thôi vậy, Mao Đài đi.
Sau khi chọn rượu, Dương Phàm mơ hồ thành nhân vật chính trong bàn tiệc. Điều này làm cho La Tiến Tiến muốn ra vẻ cũng không có cơ hội. La Tiến Tiến cố tình muốn nói mình có tiền, nhưng chủ quán cũng có ý tốt mà. Khách cần mặt mũi nhưng chủ chẳng lẽ không có mặt mũi sao? Chẳng qua bây giờ mà ý kiến lại không có khí độ. La Tiến Tiến trong lòng rất buồn bực nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười theo. Chẳng qua La Tiến Tiến cũng không dám coi thường Dương Phàm nữa, thầm nói chẳng lẽ mình nhìn nhầm.
Lúc này Hồ Gia Anh nhỏ giọng nói vào tai Dương Phàm:
- Mấy người cục trưởng Tân muốn đến mời rượu ngài, ngài thấy có được không?
Dương Phàm vốn định nói không cần, nhưng hơi suy nghĩ một chút thì thấy nếu không đồng ý thì trong lòng bọn họ lại lo lắng, vì thế gật đầu nói:
- Chờ chút, bên này bắt đầu hãy đến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đang khi nói chuyện thì cửa phòng mở ra, Chu Giai mặc váy đỏ chót đi vào, liếc nhìn thì thấy La Tiến Tiến liền đi lên cười nói:
- Anh đến sớm nhỉ, quà trung thu tôi còn chưa cảm ơn anh. Bây giờ sao lại không biết xấu hổ để anh mời chứ.
Khi bắt tay La Tiến Tiến, Chu Giai tỏ vẻ rất coi trọng La Tiến Tiến. Điều này làm La Tiến Tiến đắc ý ra mặt.
- Ha ha, chị việc gì phải khách khí với tôi?
La Tiến Tiến ra vẻ tự nhiên. Chu Giai thấy Chu Dĩnh liền căng cứng mà cười nói:
- Chu Dĩnh cũng ở đây à?
Chu Dĩnh cười cười đứng lên bắt tay Chu Giai:
- Chào bí thư Chu.
Lúc này Hồ Gia Anh đứng bên liền tránh sang, góc độ tránh ra quá chuẩn nên lộ ra Dương Phàm ở phía sau mình. Dương Phàm ngồi im tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Chu Giai.
Cả người Chu Giai giống như bị đóng băng vậy, lập tức trở nên cứng ngắc, vẻ mặt rụt rè và tự đắc lập tức bay khỏi chín tầng mây. Chu Giai chớp chớp đôi mắt to xác định mình không nhìn lầm. Trên mặt Chu Giai trong nháy mắt lộ ra vẻ tươi cười, hơi khom lưng đi về phía trước một bước bắt tay Dương Phàm vẫn ngồi im tại chỗ.
- Bí thư Dương, sao ngài cũng ở đây. Đều trách tôi có mắt mà không tinh, không thấy ngài, thật là thất lễ.
Chu Giai cười cười rồi nói khá khoa trương. La Tiến Tiến ở bên cạnh mới ngồi xuống được một nửa liền cứng đơ ra đó, còn tưởng mình nghe nhầm chứ. Chu Giai không phải là bà con với trưởng ban thư ký tỉnh ủy sao? Ở thành phố Hải Tân này còn có loại người nào có thể ra mặt ta đây với Chu Giai như vậy? Như thế không ăn tát mới là lạ.
- Ừ, Tiểu Chu à? Mấy lần trước chẳng qua chỉ làm quen một chút nhưng không có cơ hội ngồi nói chuyện. Tôi đang định dành thời gian sang Thành đoàn một chút, hiểu rõ tình hình công việc của Thành đoàn.
Dương Phàm vừa nói nhưng không khỏi nhìn một chút. Không có cách nào mà, Chu Dĩnh ở bên cạnh nhưng Chu Giai đúng là rất đẹp.
- Vậy tốt quá, toàn thể nhân viên Thành đoàn luôn chờ ngài đến chỉ thị.
Chu Giai không hề do dự nịnh bợ. Dương Phàm ngồi im tại chỗ cười cười.
Lúc này ngoài cửa được đẩy ra. Tân Cầu Quân đi ở phía trước, cười cười đầy mặt cầm chén rượu đi vào, phía sau còn một đám cán bộ nữa, từng người từng người rất cung kính hơn cả con cháu gặp ông cha.
La Tiến Tiến đã trải qua một lần mời khách bi kịch nhất trong cuộc đời. Những tên đến kính rượu đúng là làm cho người ta tức giận. Năm người do Tân Cầu Quân cầm đầu xếp thành một hàng đi đến trước mặt Dương Phàm, cung kính cười nói:
- Bí thư Dương, vốn muốn mời Bí thư Dương, nhưng nghe nói có người mời ngài nên chúng tôi không thể nào đoạt lại được. Tôi xin uống ba chén, ngài tùy ý.
Dương Phàm vừa mới lên xe, xe còn chưa khởi động thì thấy phía xa xa đột nhiên trở nên hỗn loạn. Một đám trai tráng không biết từ đâu lao ra, trong tay cầm gậy gỗ bắt đầu đánh những người kia.
Dương Phàm thấy cảnh này không khỏi ngây ra, lập tức nhìn Lê Quý. Lê Quý cũng không hiểu tình hình gì hết, khẩn trương quay đầu lại:
- Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chẳng qua hình như người bị đánh là chủ hộ và bà con.
Tùng Lệ Lệ tức giận nói:
- Còn không mau báo cảnh sát?
Nhắc đến chuyện giải tỏa, từ trước đến nay luôn thuận buồn xuôi gió. Trước kia lúc Dương Phàm ở thành phố Uyển Lăng, khi chính quyền thành phố đi giải tỏa cưỡng chế đều là thuê mấy công ty giải tỏa chuyên nghiệp đi làm. Các công ty làm ngành này thì 100 % các công ty đều có đám người lăn lộn ở ngoài xã hội. Tóm lại rất dễ dàng làm được. Hơn nữa ở thành phố Uyển Lăng khi tiến hành giải tỏa, Dương Phàm chưa bao giờ gặp chuyện dùng bạo lực cả. Trước kia có nghe nói các nơi khác có chuyện như vậy. Không ngờ hôm nay lại thấy ở thành phố mà mình làm bí thư thị ủy.
Một người đàn ông bị đánh đến chảy máu đầu chạy đến trước cửa nhà Lê Quý, phía sau còn có hai người đuổi theo. Lê Quý thấy thế lập tức xuống xe, lớn tiếng quát:
- Dừng tay.
Hai người đuổi theo thấy có người ngăn cản, tên phía trước không hề do dự vung gậy đánh vào Lê Quý. Cũng may Lê Quý tay chân linh hoạt, vù một tiếng tránh được, trong miệng còn chửi gì đó. Lê Quý lanh lợi nhặt một hòn gạch ở chân tường, vung lên định ném.
Lúc này phía xa xa có người hét lên một câu:
- A Đông, về đây.
Hai người đuổi theo lúc này mới dừng tay, hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Lê Quý, quay đầu lại đi về.
Dương Phàm xuống xe, mặt đầu tiên là đỏ sau đó thành xanh mét, cười lạnh nói với Tùng Lệ Lệ
- Gọi điện thoại, lập tức yêu cầu bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện Văn Hải đến đây cho tôi. Tôi muốn xem bọn họ giải thích như thế nào.
Tùng Lệ Lệ cũng tức giận đến độ trợn trừng mắt. Vừa nãy thiếu chút nữa là bị ăn đòn, tim vẫn đang đập mạnh.
Rút máy điện thoại di động ra, Tùng Lệ Lệ gần như là hét lên:
- Bảo Lâm Hải Sơn nghe điện thoại. Tôi là ai? Tôi là trưởng ban thư ký thị ủy Tùng Lệ Lệ.
Đợi đến ba phút sau, đầu bên kia điện thoại mới truyền ra giọng của Lâm Hải Sơn:
- Trưởng ban thư ký Tùng, tôi là Lâm Hải Sơn.
Tùng Lệ Lệ tức giận nói:
- Đồng chí gọi cả Trương Quân nữa, lập tức đến đây cho tôi ... tôi bảo thư ký Lê nói địa điểm cho đồng chí.
Tùng Lệ Lệ nói ra địa điểm, tức giận rồi nhét điện thoại di động cho Lê Quý.
Lê Quý lại khá nhẹ nhàng nói địa chỉ, sau đó quay đầu lại nhìn Dương Phàm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Bí thư Lâm, đồng chí tốt nhất là đến nhanh một chút. Bí thư Dương bây giờ đang rất tức giận.
Lâm Hải Sơn ở đầu bên kia vốn đang chủ trì hội nghị thường ủy, đang nói chuyện đến độ nước miếng tung bay, người ở phòng làm việc đến gọi nghe điện thoại. Tùng Lệ Lệ mặc dù là trưởng ban thư ký thị ủy, nhưng bí thư huyện ủy cũng không cần quá nịnh bợ. Tùng Lệ Lệ cũng không có tư cách làm cho người ta lập tức đến đây. Chẳng qua câu nói cuối cùng của Lê Quý làm cho mông Lâm Hải Sơn như có lửa cháy.
Gần như lao vào trong phòng họp, Lâm Hải Sơn rất nghiêm túc nói:
- Bí thư Dương đã xuống huyện, mọi người lập tức đi cùng tôi.
Làm cho Dương Phàm càng thêm tức giận đó là cảnh sát vẫn không tới. Bên kia đánh vẫn rất náo nhiệt. Một người béo mập đứng trên máy xúc, dùng tiếng địa phương hét lớn:
- Tao nói với mày ... nhà này nếu mày không tự mình dọn, tao sẽ dọn cho mày. Muốn ra tòa tao cũng chiều, muốn kiện tao thì cứ việc. Tóm lại hôm nay tao phải phá nhà mày.
Khi còi xe cảnh sát từ xa rú tới, hiện trường mới yên tĩnh lại. Sau đó xe cảnh sát 110 đã tới. Dương Phàm đứng trước xe lạnh lùng nhìn một đội xe bảy tám chiếc đến rồi đỗ lại. Những cán bộ trong huyện xuống xe.