Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 402 : Lại một ngày nữa như ngày hôm qua

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


Một câu này khiến Lâm Phong toát mồ hôi lạnh toàn thân, gật gật đầu nói:

- Không ngờ bí thư thị ủy nhìn trẻ tuổi vậy mà thủ đoạn lại cao minh như thế. Không được, em phải dặn dò Tôn Du một chút, một trăm ngàn ít quá, năm trăm ngàn để mua một cái đinh bên người Bí thư Dương mới đáng giá.

Lâm Hải Sơn mỉm cười hài lòng, vỗ vai Lâm Phong nói:

- Có thể nối được tình xưa, đáng giá quan hệ tới tính mạng thân gia anh và chú đó.

Lâm Phong hít một hơi lạnh nói:

- Có nghiêm trọng như vậy không?

Lâm Hải Sơn ha hả cười cười nói:

- Chú nói đi?

Nghĩ đến những việc anh em Lâm gia làm mấy năm nay, Lâm Phong ra sức gật gật đầu.

Ăn toan phấn xong, Tùng Lệ Lệ xả một bồn nước ấm, sau đó ra ngoài để tránh người khác nghi ngờ. Dương Phàm ngâm mình trong nước ấm, cẩn thận suy nghĩ xem nên hành động thế nào mới có thể kéo lưới được. Lâm Hải Sơn khá đặc biệt, y là người dân tộc Lê, có vô số quan hệ với những đại lão Lê tộc. Phải hành động sao cho y không có cơ hội trở mình.

Tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương Phàm. Dương Phàm mặc áo tắm ra mở cửa, Lê Quý có vẻ hơi khẩn trương đứng ở cửa.

- Có việc gì? Vào rồi nói.

Dương Phàm luôn giữ khuôn mặt ôn hòa.

Lê Quý hơi ngượng ngùng lắc đầu nói:

- Không được. Tôi tới xin phép ngài nghỉ. Chỉ hai giờ thôi.

Dương Phàm không khỏi cười nói:

- Anh trở nên khách khí như vậy từ khi nào thế? Anh là người ở đây, về thăm nhà cũng là chuyện thường tình. Giờ cũng không có việc gì, tôi cho anh nghỉ cả đêm luôn.

- Cảm ơn bí thư Dương! Vậy tôi đi đây, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.

Lê Quý nói xong liền đi.

Dương Phàm giơ tay gọi y lại nói:

- Chờ một chút. Nguồn: https://truyenfull.vn

Nói xong Dương Phàm trở lại phòng, lấy từ trong cặp ra một phong bao lì xì, đưa cho Lê Quý nói:

- Đưa cho đứa nhỏ, hôm nay tôi quên mất.

Lê Quý vừa thấy phong bao lì xì dán kín liền biết là Dương Phàm đã chuẩn bị từ trước. Từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy lãnh đạo quan tâm tới cấp dưới như vậy bao giờ, Lê Quý vẻ mặt kích động liên tục xua tay nói:

- Thế này sao được, thế này sao được?

Dương Phàm cười, nhét phong bao vào tay y nói:

- Ít khách khí với tôi đi, sau này công tác cho tốt là được. À, đúng rồi, gọi Tùng Lệ Lệ tới, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô ấy.

Dương Phàm không đợi Lê Quý nói nữa, trực tiếp đóng cửa lại. Cầm phong bì nặng trịch trên tay, Lê Quý ngây người ở cửa hồi lâu, sau đó mới cẩn thận nhét phong bì thật kỹ vào người.

Tùng Lệ Lệ ở phòng bên cạnh, vừa mới tắm xong, mặt mũi ửng đỏ, lúc này đã đổi sang một bộ váy liền áo màu trắng. Vừa mở cửa, Dương Phàm đã thấy người phụ nữ này như tỏa sáng, cổ áo thấp lộ ra hai nửa ngọn núi mà một bàn tay không thể úp trọn, tiếp đó là một cái khe rất sâu. Phụ nữ bẩm sinh đã biết cách ăn mặc, chỉ cần cố ý lựa chọn phụ trợ một chút là bao nhiêu chỗ tốt đẹp đều lộ ra hết.

Cảnh tượng bí thư thị ủy sững sờ nhìn chằm chằm vào ngực phụ nữ khiến Tùng Lệ Lệ không ngừng đắc ý, quả là không uổng phí một phen khổ tâm. Khuôn mặt ửng hồng lại càng có vẻ dịu dàng hơn, thanh âm quyến rũ chết người, nhẹ nhàng nói:

- Nhìn gì thế? Có phải là chưa xem đâu?

- Hình như lớn hơn trước một chút!

Trong nháy mắt, Dương Phàm khôi phục sắc mặt bình thường, quay người chạy trốn. Buổi tối còn có chuyện muốn nói, bằng không ngay từ lúc đứng ở cửa đã tuyên án tử hình người phụ nữ này. Bên dưới muốn nổi dậy, quả thật rất khó chịu, phản ứng quả thật quá nhanh. Gần đây mấy người phụ nữ trong nhà đều cho Dương Phàm ăn uống không ít thứ bổ dưỡng, xem ra đều tiện nghi cho Tùng Lệ Lệ cả.

- Không được coi vụ án Lâm Hải Sơn này là nhỏ, nhất định phải điều tra ra. Nhưng tôi lo lắng con người Tống Đại Thành này.

Nhắc tới Tống Đại Thành, giọng điệu Dương Phàm hơi không tốt.

Tùng Lệ Lệ hiểu được ý tứ của Dương Phàm, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai người đàn ông, chủ động làm một tấm đệm thịt, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Dương Phàm. Nghe giọng điệu là biết Dương Phàm đang có tâm tình thế nào. Hiện tại Tùng Lệ Lệ cơ bản nắm khá rõ tâm tính của Dương Phàm.

Tựa lên thân thể mềm mại của người phụ nữ, đầu gối lên đồi núi đàn hồi rất tốt, Dương Phàm cảm giác thả lỏng. Theo thói quen của Tùng Lệ Lệ, đây là lúc cô ta nói ra suy nghĩ của mình, cho nên Dương Phàm cũng không mở miệng, chỉ im lặng đánh giá đôi chân trắng nõn bên dưới. Dưới ngọn đèn có thể thấy được mạch máu xanh dưới làn da, mười chiếc móng chân như những hạt đậu đỏ. Dương Phàm đột nhiên phát hiện, khuôn mặt Tùng Lệ Lệ tuy rằng không xuất chúng nhưng chân có lẽ là đẹp nhất trong số các phụ nữ hắn biết.
Lâm Hải Sơn là một con cáo già trong chốn quan trường, vừa nghe đã thấy có chút hương vị không thích hợp. Ngẫm nghĩ một chút, nhìn thật cẩn thận Dương Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Hải Sơn hạ giọng nói:

- Dưới chân Nam Sơn có một khu biệt thự không tồi, tôi có thể đi tìm người bên khu khai phát để mượn một căn. Nếu Bí thư Dương có rảnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới ở vài ngày.

- Ở nơi đó lưng dựa núi, hướng mặt ra biển, quả thật không tồi. Tuy nhiên khai phát là muốn kiếm tiền, chúng ta ở nhờ phòng của người ta hình như không thỏa đáng cho lắm? Tôi không muốn phạm sai lầm.

Dương Phàm mở to mắt, liếc Lâm Hải Sơn một cái.

Trong lòng Lâm Hải Sơn điên cuồng vui mừng, thầm nói chỉ sợ mày không mở miệng, chỉ cần mày nói muốn, bao nhiêu tao cũng chiều.

- Tôi đâu dám để lãnh đạo phạm sai lầm? Chỉ là mượn ở tạm thôi mà. Tuy nhiên vẫn cần có quyền quản lý tài sản, để tên của phu nhân là được.

Lâm Hải Sơn khẩn trương nhấn mạnh một chút.

Dương Phàm mạnh mẽ mở to mắt, nhìn Lâm Hải Sơn nói:

- Lão Lâm à, lão cứ khiến tôi phạm sai lầm mất thôi.

Nói xong Dương Phàm lấy tay nhúng vào nước trà, viết lên bàn hai chữ "Chu Dĩnh".

- Hiểu được hiểu được!

Lâm Hải Sơn liên tục gật đầu.

Dương Phàm lại vừa lòng vỗ vỗ bả vai Lâm Hải Sơn nói:"

- Tôi tính toán đề nghị lên tỉnh, có đãi ngộ xứng đáng với những cán bộ lãnh đạo huyện có sự phát triển kinh tế tốt. Đồng chí Lâm Hải Sơn, phải nắm bắt lấy cơ hội và cầu tiến nhé.

Bắt đầu hứa nguyện, bí thư huyện ủy tiến lên một bước chính là tiến vào thị ủy thường ủy, tăng một bậc mà không phải đổi địa phương, lần này đặt cửa rất đáng giá. Khi Lâm Hải Sơn còn đang kích động không ngừng thì Lâm Phong đã mang cô bé ăn mặc quần áo lao động đi vào, cúi đầu khom lưng nói với Dương Phàm:

- Bí thư Dương, ngài xem vừa lòng chưa?

Dương Phàm lộ ra nụ cười vừa lòng, chỉ vào Lâm Phong nói:

- Tiểu Lâm không tồi, tư tưởng giác ngộ rất cao.

Lâm Hải Sơn lúc này mới hiểu ra, không ngờ loại như Lâm Phong cũng có lúc phát huy, lại nhìn vẻ đắc ý của Dương Phàm, lập tức trong lòng thoải mái. Con người ta không ai giống ai. Người ta chơi rất đặc sắc, mỹ nữ có nhiều, nếu không có chút đặc sắc sao có thể lọt vào mắt xanh của lãnh đạo được? Đây là sự khác biệt về đẳng cấp! Cần phải học hỏi nhiều!

Cô bé mặc một thân quần áo lao động, đứng ở cửa, mặt mũi đỏ ửng, cúi đầu không ngừng nghịch chéo áo.

Lâm Hải Sơn thức thời đứng lên cười nói:

- Bí thư Dương, tôi sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Không tiễn!

Đi ra cửa, Lâm Hải Sơn giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong, hạ giọng nói:

- Lần này chú lập công đó.

Lúc này, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười nói sang sảng của Dương Phàm:

- Tiểu đồng chí, em tên là gì?

Hai người nhìn nhau cười, thấy cửa đóng lại thật mạnh, bên trong hết thảy không có tiếng động. Lâm Phong âm thầm hối hận trong lòng, biết vậy thì đã không chọn căn phòng cách âm tốt như vậy. Nếu không cho dù không nhìn thấy, có lẽ cũng có thể nghe được lãnh đạo đại hiển thần uy.

Hai người đứng ở cửa cười hạ giọng nói chuyện, khi nói đến việc Dương Phàm muốn có biệt thự, Lâm Phong lập tức mặt mày hớn hở nói:

- Thật tốt quá.

Lúc này một chiếc Lincoln két một tiếng dừng lại. Một phụ nữ xinh đẹp như tiên từ trên xe nhảy xuống. Lâm Phong nhìn thấy lập tức cảm giác khó thở. Đã gặp rất nhiều phụ nữ nhưng so với người ở trước mặt này đều chỉ như gió thoảng mây bay.

- Đến đây!

Xuống xe, Chu Dĩnh ngoắc ngón tay về phía Lâm Phong. Lâm Phong lập tức lao tới như chó Nhật.