Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 403 : Dụng tâm kín đáo
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
- Hỏi anh một chút. Dương Phàm đâu rồi? Để người ta lại thành phố Hải Tân còn mình thì chạy tới đây chơi. Muốn không mang tôi theo không có được đâu.
Chu Dĩnh vốn điêu ngao giờ không cần giả bộ chút nào đã biểu diễn cực kỳ sinh động.
- Xin hỏi cô xưng hô thế nào Tìm bí thư Dương có chuyện gì?
Lâm Phong hỏi theo bản năng, đồng thời trong lòng âm thầm tiếc rẻ, giá mà người đàn bà này là của mình thì tốt quá.
- Tôi tên là Chu Dĩnh, anh đi gọi Dương Phàm tới gặp tôi.
Chu Dĩnh hơi vung tay lên rất có khí thế.
Lâm Hải Sơn nghe xong lập tức sắc mặt hơi đổi, khẩn trương nháy mắt với Lâm Phong rồi lén quay vào trong, chạy tới phòng Dương Phàm, liên tục gõ cửa.
- Làm cái trò gì vậy? Các người có còn quan niệm tổ chức nữa hay không?
Dương Phàm sắc mặt giận dữ nhô đầu ra, vừa thấy là Lâm Hải Sơn, lập tức bất mãn trừng mắt nói:
- Đồng chí Lâm Hải Sơn, anh còn gì cần báo cáo?
- Bí thư Dương, Chu Dĩnh đến đây, ngay tại cửa.
Lâm Hải Sơn vội vàng khoe thành tích
Dương Phàm nghe xong biến sắc nói:
- Sao lại tìm được tới đây như vậy? Lão Lâm, lão mang người đi, tôi ra ngoài ngăn đón một chút.
Dương Phàm nói xong vội vàng đi ra. Lâm Hải Sơn thò đầu vào, thấy cô gái đang sửa sang lại quần áo, áo còn thiếu hai chiếc cúc, váy cũng nhàu nát, không kìm nổi nhếch miệng cười, chút, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng biến mất. Lâm Hải Sơn cười nói với cô gái:
- Đi với tôi, về sau còn có cơ hội. Nhớ kỹ, có thể được phục vụ lãnh đạo chính là vinh hạnh của cô.
Cô gái đỏ mặt ra sức gật đầu, thầm nói vị lãnh đạo này cũng quá kỳ quái, chỉ dứt đứt hai chiếc cúc áo, vày vò váy cho thật nhiều nếp nhăn.
- Bí thư Lâm, ông chủ Lâm đáp ứng năm ngàn tệ…
- Yên tâm, không lo thiếu. Khẩn trương đi thôi, nếu không là không kịp đâu.
Quả nhiên, Lâm Hải Sơn lôi kéo cô gái vừa đi tới góc thì Chu Dĩnh vội vã chạy tới phòng. Lâm Hải Sơn toát mồ hôi hột, thầm nhủ quả nhiên đàn bà của Bí thư Dương không tầm thường. Mức độ ghen tuông thế này thì tối nay đừng có bố trí gì nữa.
Trở lại khách sạn, đóng cửa lại, Chu Dĩnh đắc ý dào dạt kéo tay Dương Phàm hỏi:
- Thế nào? Em hành động không tồi chứ? Hơn hai giờ trước người ta đã tới thị trấn này. Thị trấn này quá tồi tàn, chẳng có gì hay ho để chơi cả.
Không đợi Dương Phàm khích lệ, Chu Dĩnh đột nhiên ra sức hít một hơi nói:
- Trong phòng có mùi gì đó không đúng, có đàn bà ở đây.
- Là trưởng ban thư ký Tùng, nói chuyện công việc với anh ở đây.
Dương Phàm giải thích hàm hồ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chu Dĩnh nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, âm trầm cười nói:
- Nói chuyện công việc hay là tham khảo xem cấu tạo sinh lý của phụ nữ có gì khác nhau?
Dương Phàm lập tức ưỡn ngực, nghiêm túc nói:
- Anh là người tùy tiện vậy sao?
Chu Dĩnh lập tức cắt lời:
- Anh căn bản chính là người tùy tiện. Không được, em phải kiểm tra một chút.
Nói xong, Chu Dĩnh trực tiếp đưa tay nắm lấy gốc rễ của đàn ông. Cũng may hôm qua Dương Phàm không quá lao lực, chỉ cống hiến một lần nhiệt huyết thanh xuân nên khi Chu Dĩnh sờ vào lập tức có phản ứng. Lúc này Chu Dĩnh mới cười hì hì nói:
- Ha hả, có cơ hội ăn mảnh.
Dương Phàm lập tức nghênh mặt, một tay sờ đùi Chu Dĩnh, giơ tay ra sức ấn vào ngực cô, nói:
- Không ngờ dám nghi ngờ anh. Anh phải thay mặt nhân dân trừng phạt em mới được.
Chu Dĩnh cười hì hì nói:
- Anh muốn phạt như thế nào?
Dương Phàm hiên ngang lẫm liệt nói:
Mặc dù Giang Thượng Vân lần nữa nhấn mạnh phải giữ bí mật nhưng sau khi ra khỏi chỗ Giang Thượng Vân, chuyện đầu tiên là Miêu Hằng Sinh điện thoại cho thường ủy phó chủ tịch tỉnh đồng thời là xuất thân từ dân tộc thiểu số dân tộc Miêu – Lý Hán Cường. Nguyên nhân là vì trước kia Lâm Hải Sơn là bí thư huyện ủy huyện Văn Hải, quan hệ giữa hai người rất chặt chẽ. Thì thầm trong điện thoại, hương vị lại thay đổi tiếp. Lãnh đạo tỉnh đương nhiên sẽ không để lộ bí mật, Lâm Hải Sơn cũng là gieo gió gặt bão, tuy nhiên nhận thức về việc Dương Phàm không tôn trọng lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiến tới không tôn trọng lãnh đạo bản địa đã hình thành.
Trong các thường ủy ở tỉnh này, có ai mà không có cấp dưới đề bạt lên chứ? Từ sau khi Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên tới thành phố Hải Tân nhận chức, điều chỉnh công tác rất mãnh liệt, không ít cán bộ bên dưới tới tìm lãnh đạo tố khổ. Tất cả mọi người đều khổ sở vì hai vị quan mới nhận chức là Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên, tuy nhiên việc điều chỉnh không có gì đáng trách cho nên đều phải giả bộ câm điếc. Dù sao thay ai đi đều như vậy cả. Tuy nhiên hiện tại tình hình đã thay đổi, Dương Phàm không thể thoát nổi cái mũ không tín nhiệm cán bộ bản địa.
Thủ đoạn gõ người của Giang Thượng Vân có thể nói là cực kỳ cao minh. Triệu Việt đương nhiên hiểu được tâm lý của y khi thông báo cho Miêu Hằng Sinh. Đứng ở vị trí cao phải biết thời thế. Về phần Dương Phàm sống chết thế nào, Triệu Việt không hề lo lắng chút nào. Ai dám động tới Dương Phàm, ở Bắc Kinh tự nhiên có người phải đập bàn chửi má nó. Tuy nhiên không động vào mày nhưng cho mày không ngừng bị phiền toái là chuyện đơn giản. Đến lúc đó Bí thư Dương còn không phải ngoan ngoãn tìm lãnh đạo tỉnh ủy điều giải sao?
Tìm ai chứ? Bởi vì Tập đoàn Thiên Mỹ hỗ trợ Hầu Phương Minh đã khiến bí thư Triệu nhìn vào nên bên phía Hầu Tiếu Thiên sẽ không ngốc đến mức tiếp tục bảo trì quan hệ thân mật, khẳng định sẽ bảo trì khoảng cách thích hợp. Cho nên, cuối cùng Dương Phàm muốn giải quyết vấn đề, chỉ có thể tìm bí thư Triệu Việt. Đến lúc đó, Triệu Việt còn không phải nói gì cũng được sao? Nếu không tội gì Triệu Việt phải đứng nhìn từ xa trong việc này chứ? Là bí thư thị ủy, Dương Phàm cũng không quá có khả năng tham dự nhiều vào tranh đấu trong lãnh đạo tỉnh ủy, kết quả cuối cùng chính là " tin tưởng tổ chức dựa vào tổ chức."
Dương Phàm mặc dù đã rất thành thục nhưng là một bí thư thị ủy, đâu phải không làm gì hoặc không nói gì là không phạm sai lầm (đắc tội với người). Đã làm việc thì bất kể mày có lý do nào cũng thế thôi, chuyện đó là đương nhiên.
Trong phòng họp của huyện Văn Hải, mời họp từ chín giờ. Từ trước tới giờ, Dương Phàm vốn không mấy khi nói chuyện lâu hơn nửa giờ, không ngờ lần này nói một hơi hơn hai tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng uống nước vài lần, cũng không cần đi nhà vệ sinh. Tuy rằng các cán bộ bên dưới nghe rất buồn ngủ nhưng không ai dám lộ ra một chút thái độ nào, cũng không ai dám đi nhà vệ sinh. Đang nói chuyện bên trên chính là bí thư thị ủy, nếu ai biểu hiện ra chỗ nào không tôn trọng, lát nữa bí thư Lâm sẽ tìm mày nói chuyện "công tác".
Toàn bộ cán bộ cấp trưởng phòng trở lên trong huyện đều đi họp, công việc ở hai bộ máy tự nhiên thả lỏng không ít. Năm chiếc xe tạo thành một đoàn đi tới, những người từ trên nhảy xuống đều mặt mũi nghiêm nghị, thậm chí còn mặt đen như Bao Công.
Di động của Dương Phàm rung lên, sau khi nghe động tĩnh, Dương Phàm mới dừng nói chuyện. Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Bí thư Dương muốn đi ra ngoài một chút, các cán bộ cũng muốn nhân cơ hội đi nhà vệ sinh. Có mấy người to gan, trong lúc bí thư Lâm nói chuyện, lặng lẽ đi ra ngoài, kết quả lập tức bị mấy người mặt sắt đen sì bắt trở lại, thậm chí còn quên cả việc đang buồn tể.
Sau khi đi ra, Dương Phàm tìm được đám người Tùng Lệ Lệ đang chờ bên ngoài, cười nói:
- Mọi người cứ làm việc, tôi quay về nhà khách điện thoại báo cáo công tác cho lãnh đạo tỉnh ủy.
Theo phân công trước đó, cầm tặc tiên cầm vương (bắt giặc phải bắt chúa trước tiên), Lâm Hải Sơn đang nói chuyện trên đài chủ tịch bị người của Ủy ban Kỷ luật tóm lấy. Sắc mặt y tái mét, vừa đi vừa gào lên:
- Các người muốn làm gì, tôi muốn gặp bí thư Dương.
Bên dưới đều là người của Lâm Hải Sơn, còn đang kinh hãi thì tất cả các canh cửa đều bị mở ra, cảnh sát đằng đằng bao vây. Tiếp đó, theo dặn dò lúc trước của Dương Phàm, chủ tịch huyện Trương Quân đứng lên đài chủ tịch đập bàn nói:
- Tất cả im lặng cho tôi, đây là Ủy ban Kỷ luật thành phố phối hợp với cục Chống tham nhũng, cục Công an phá án, ai dám gây rối?
Tất cả những cán bộ bị gọi tên có thể nói là biểu hiện thiên hình vạn trạng, có khóc trời sầu đất thảm, có kẻ muốn tự sát, có kẻ sắc mặt trắng bệch không nói được một lời, có kẻ còn tè cả ra quần.
Cũng may ở thành phố tới nhiều người, Trương Quân bên này cũng sớm có một chút an bài, Trương Quân cũng có thể điều động công an huyện. Hai bên phối hợp hành động, một hơi mang đi 28 người khỏi hiện trường. Lúc này phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Lý Hùng mới thu lại tờ giấy trên tay. Lâm Phong đã bị cảnh sát bắt trong một nhà khách. Sự kiện này gây chấn động có thể nói là cực lớn. Buổi chiều cùng ngày, gần như toàn bộ huyện đã biết sự việc. Nghe nói anh em Lâm gia bị bắt, toàn bộ huyện nổi lên tiếng pháo liên thanh, thậm chí còn liên tục tới tối, khiến pháo bị bán hết sạch.
Trở lại nhà khách, Dương Phàm báo cáo lên tỉnh theo thứ tự. Sau khi nghe xong báo cáo, Triệu Việt cổ vũ hai câu, nghiêm túc tỏ vẻ phải xử lý vụ án sao cho hài lòng quần chúng nhân dân. Giang Thượng Vân nghe xong cũng cực kỳ nghiêm túc, cổ vũ hai câu theo thường lệ rồi treo điện thoại. Miêu Hằng Sinh nghe xong thì hừ một tiếng nói:
- Đã biết, đồng chí Dương Phàm quyết đoán không nhỏ nhỉ!
Chỉ có Hầu Tiếu Thiên nghe xong thì cẩn thận hỏi phản ứng của mấy lãnh đạo, sau đó trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Đồng chí Dương Phàm, tôi có lời khó nói trong điện thoại. Tóm lại, sau này cậu phải cẩn thận hết thảy.
Treo điện thoại Hầu Tiếu Thiên mỉm cười một cái, đứng lên đi lại trong phòng, vừa đi vừa ầm ừ một khúc nhạc. Chỉ cần từ mấy lời của các lãnh đạo tỉnh ủy bên kia, Hầu Tiếu Thiên có thể nhìn ra một chút ý vị. Triệu Việt đường hoàng, đứng ở lập trường đại nghĩa, trong lòng có tính toán gì thì chưa thể đoán được. Nhưng phản ứng của Giang Thượng Vân và Miêu Hằng Sinh lại khác. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hầu Tiếu Thiên cảm thấy mình cần phải chỉ điểm một chút cho Dương Phàm. Với sự thông minh của mình, không khó để Dương Phàm nghĩ ra được một chút, cho dù không rõ thì cũng có sự đề phòng. Sau này có người sẽ chờ cơ hội xuống tay, đến lúc đó Dương Phàm nghĩ đến lời nhắc nhở của mình, tự nhiên sẽ hướng sang bên mình một chút.
Hầu Tiếu Thiên là người muốn tiếp tục tiến bộ, nếu muốn tiếp tục tiến bộ, có thể được Trần gia trợ lực, khẳng định là thuận lợi rất nhiều. Về phần tâm tư của Triệu Việt, Hầu Tiếu Thiên tự nhiên là hiểu rõ nhất. Hai người cầm đầu hai bộ máy, chẳng lẽ không hiểu nhau sao? Chỉ cần thuận thế gảy một chút, đóng vai người tốt, sau này Dương Phàm hồi báo, quan hệ với Trần gia sau lưng Dương Phàm có thể sâu sắc thêm một bước.
Treo điện thoại, Dương Phàm suy nghĩ một chút. Đầu tiên là phản ứng và lời nhắc nhở của Hầu Tiếu Thiên là có đạo lý. Tiếp theo đạo lý này ở đâu thì chỉ cần nghĩ một chút là có thể đoán ra một hai phần, phần còn lại về nhà suy nghĩ thêm một chút cũng được. Cuối cùng, Hầu Tiếu Thiên nhắc nhở như vậy khẳng định không phải hoàn toàn xuất phát từ thiện ý. Con người có thân phận như hắn chắc chắn không suy xét vấn đề đơn giản như vậy.
Nói đến ở tỉnh Thiên Nhai này, những người mà Dương Phàm cần phải đề phòng nhất là ai, chủ tịch tỉnh Hầu cũng ở vị trí không thấp. Về phần bên phía tỉnh ủy, rất nhiều chuyện hiện tại như lọt vào trong sương mù, phải đợi tình báo chuẩn xác rồi nói sau.
Vụ án có người của tổ chuyên án làm việc, Dương Phàm tự nhiên sẽ không can thiệp. Hiện tại thành phố Hải Tân cũng không có chuyện gì quan trọng hơn, Dương Phàm ở lại nhà khách theo dõi, đồng thời cũng chính thức thông báo cho Tống Đại Thành, nói y lựa chọn người tới hiệp trợ điều tra.
Huyện Văn Hải bắt một số người khiến nảy sinh vấn đề lựa chọn người mới cho bộ máy chính quyền, Dương Phàm bắt buộc phải suy nghĩ kỹ. Đến tối, Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba cũng tới huyện Văn Hải, tìm Dương Phàm cùng họp nghiên cứu chuyện này. Năm vị trí trong thường ủy huyện ủy, nếu nói Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba không muốn đưa người vào là nói dối. Tuy nhiên ở trước mặt Dương Phàm, bọn họ không dám lộ ra điều gì quá khó coi.
Đầu tiên cần xác định chính là bí thư huyện ủy. Hiện tại theo ý Dương Phàm thì Trương Quân tạm thời chủ trì công việc của cả hai bộ máy, cũng chỉ là công tác quá độ. Khi lựa chọn bí thư huyện ủy, Dương Phàm ám chỉ xem trọng Trương Quân một chút, hai người tự nhiên không có ý kiến gì. Ở những vị trí khác, Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim tự nhiên xuất hiện những lựa chọn khác nhau. Đàm Tuyết Ba muốn đưa một tên phó cục trưởng cục Du lịch thành phố, Ngô Địa Kim thì đề nghị một phó cục trưởng cục Đất đai.
Đang ở bên cạnh dự thính, lúc này Tùng Lệ Lệ đột nhiên cười nói:
- Tôi cảm thấy mọi người có nên trưng cầu ý kiến của các đồng chí bản địa một chút không? Dù sao tương lai bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện phải phối hợp làm việc mà.
Vừa nghe thấy lời này, Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim đều cho rằng đó là ý tứ của Dương Phàm, không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Phàm, không ngờ Dương Phàm chỉ thản nhiên nói:
- Phải tôn trọng các đồng chí địa phương, tuy nhiên có lẽ cứ thảo luận trước một chút, xem có người thích hợp để lựa chọn không.
Vừa nghe thấy vậy, Tùng Lệ Lệ lập tức cúi đầu xuống, trong lòng u oán. Trương Quân là cấp dưới cũ của cô ta, Tùng Lệ Lệ muốn kéo lên một chút, đương nhiên là Dương Phàm hiểu tâm tư của cô. Tuy nhiên trong cuộc họp nhỏ này, Tùng Lệ Lệ lại can thiệp tới vấn đề nhân sự, Dương Phàm cho rằng không thích hợp, tự nhiên là phải gõ một chút. "Đừng tưởng rằng mình được yêu thì sẽ được chiều!" Thực ra Dương Phàm nói chính là ý này, tuy nhiên Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba đều không nghe ra.
Bọn họ không biết quan hệ giữa Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ, theo cách hiểu của họ, dù cô là thường vụ thị ủy nhưng trong vấn đề nhân sự, cô chưa đủ quyền lên tiếng. Bí thư Dương có thể làm vậy là tỏ vẻ nhắc nhở một chút nhưng vẫn để lại mặt mũi cho trưởng ban thư ký Tùng.
Tùng Lệ Lệ bị Dương Phàm gõ, trong lòng Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba thật ra rất vui vẻ. Người đàn bà này cả ngày quấn lấy lãnh đạo, muốn gần gũi lãnh đạo, không ngờ dám hoa tay múa chân cả trong vấn đề nhân sự.
Vui vẻ là vui vẻ, tuy nhiên sau khi Tùng Lệ Lệ bị gõ, thái độ của Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim cũng cẩn thận hẳn lên, trong các thảo luận tiếp theo đều lựa chọn từ ngữ hết sức cẩn thận. Hai người đều tự đề cử hai phó cục trưởng trong thành phố Hải Tân, thái độ chính là không cần trưng cầu ý tứ của Trương Quân.
Về vấn đề chủ tịch huyện Văn Hải, thực ra trong lòng Dương Phàm đã sớm có tính toán. Rất đơn giản, Dương Phàm muốn bồi thường cho Tào Dĩnh Nguyên một chút. Sự tình lần trước (Dương Phàm đột nhiên đến tham gia lễ khai giảng lớp học dành cho cán bộ thành phố Hải Tân ở trường Đảng tỉnh) đã làm lão Tào rất bị động, chủ động bù lại một chút cho thỏa đáng, tiện thể đẩy lão Tào và Ngô Địa Kim, Đàm Tuyết Ba lên võ đài. Dương Phàm đứng ở chỗ cao xem trò vui là được. Về phần mấy chức phó khác, trong tay Dương Phàm cũng không có sẵn người để chọn.