Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 410 : Người chết không biết tiếng quỷ kêu

Ngày đăng: 04:34 20/04/20


Triệu Nhất Minh cười cười chỉ vào hướng Dương Phàm rời đi:

- Anh ngay cả bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm mà cũng không nhận ra, vậy mà cũng không biết xấu hổ làm ăn ở thành phố Hải Tân này sao? Chính miệng bí thư thị ủy Dương nói anh quấy rối nữ đồng nghiệp còn có thể là giả sao? Anh nghĩ Bí thư Dương rất rảnh rỗi nên chạy đến đây hãm hại anh sao? Tôi thấy đầu anh vào nước rồi đó, dẫn đi.

Ngồi trong xe Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng mà nói:

- Chị, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Chúc Vũ Hàm cười cười nói lại câu chuyện, Dương Phàm nghe xong nhăn mặt mà nói:

- Tên phó tổng giám đốc dưới quyền chị rất láo, đổi người đi. Còn có tên từ Bắc Kinh kia nữa, chị gọi điện lên Bắc Kinh một tiếng đi. Bên phía đồn công an, em muốn làm chút chuyện, để cho tên này ghi nhớ một chút.

Chúc Vũ Hàm gật đầu nói:

- Được, chẳng qua không được làm người ta thành tàn tật đâu đó.

Dương Phàm cười nói:

- Không đâu, chẳng qua em sẽ để cho trưởng phòng Quách Hiểu Hiểu thưởng thức nhiệt tình của muỗi thành phố Hải Tân.

Nếu chỉ là chút chuyện nhỏ này thì Dương Phàm cũng không định làm quá đáng. Sau khi về nhà Dương Phàm liền gọi điện cho Lê Quý, bảo Lê Quý báo cho bên đồn công an phạt hành chính, mai sẽ thả người.

Chuyện nhỏ nhặt này không gây quá nhiều biến hoá cho cuộc sống của Dương Phàm. Sau khi chuyện nhân sự ở huyện Văn Hải được xác định, trụ sở thị ủy bắt đầu xảy ra một chút biến hoá. Đàm Tuyết Ba bình thường đi làm đều ngẩng đầu nghiêm mặt, hôm sau đi làm thì trên mặt lại tươi cười, đầu cũng không cao như trước. Nhưng phó bí thư Ngô Địa Kim bình thường cũng hay cười cười, hôm nay càng thêm thân thiện.

Nhưng thật ra Dương Phàm vẫn như bình thường, vẻ mặt tươi cười đầy tự tin, trên đường nhận các lời chào hỏi của cấp dưới. Sau khi vào trong phòng làm việc, Dương Phàm mới bắt đầu làm việc không lâu thì quyền chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân Trương Bác xuất hiện ngoài cửa, cười hì hì nói với Lê Quý:

- Thư ký Lê, Bí thư Dương có bận không?

Dương Phàm đang rót nước vào ấm trà ở bên trong thì nghe thấy tiếng ở phòng ngoài liền cười ha hả đứng ở cửa phòng chào:

- Chủ nhiệm Trương đến đó à.

Trương Bác vội vàng đi tới một bước đưa hai tay ra. Hai người nhìn rất thân thiết bắt tay nhau. Trương Bác có chút cung kính nói:

- Không quấy rầy công việc của Bí thư Dương chứ?

Dương Phàm cười nói:

- Chủ nhiệm Trương quá khách khí rồi, tôi còn là ủy viên thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân mà. Sắp đến đợt Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân mới, tôi lại đang rất bận rộn không thể để ý được bên đó, chủ nhiệm Trương vất vả rồi.

Dương Phàm không một tiếng động nhắc mình là ủy viên thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân. Trương Bác nghe xong không khỏi sợ hãi. Dương Phàm là bí thư thị ủy, muốn đoạt quyền ở Đại hội đại biểu nhân dân cũng không quá khó khăn.

Sau một phen khách khí, hai người ngồi xuống. Nói hai câu khách khí xong, Trương Bác cười nói:

- Hôm qua nhận được thông báo của Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, phó Chủ nhiệm Trần Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh thứ sáu này sẽ xuống thành phố Hải Tân thị sát. Tôi cố ý đến thông báo với ngài một tiếng, thuận tiện xin chỉ thị về các thủ tục tiếp đón một chút.

- Ha ha, tôi bên này bận đến độ không đi đâu được, chuẩn bị tiếp đón do chủ nhiệm Trương phụ trách đi. Chủ nhiệm Trần đến nơi thì báo cho tôi một tiếng.

Dương Phàm nói như vậy nhưng trong lòng thấy rất bình thường. Đại hội đại biểu nhân dân đang chuẩn bị để triệu tập hội nghị, lãnh đạo tỉnh ủy xuống xem cũng là bình thường. Có lẽ một thời gian nữa bí thư tỉnh ủy Triệu Việt cũng sẽ mở một hội nghị ám chỉ chút ý đồ của lão. Trước khi Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra ít nhất phải có một thường vụ tỉnh ủy xuống, bảo đảm ý đồ về nhân sự của tỉnh ủy. Vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân này, Dương Phàm thật ra thấy thoáng hơn Trương Bác, làm hay không làm chủ yếu là do thái độ của Triệu Việt.

Đương nhiên khi xuất hiện chút tình hình đặc biệt thì cũng không phải không có khả năng. Chẳng qua tình hình này rất ít mà.

Được Dương Phàm tỏ thái độ, Trương Bác hiển nhiên sẽ không ở lâu, đứng dậy chào và ra về.

Một ngày bận rộn rất nhanh trôi qua. Trước khi hết giờ Dương Phàm nhìn lướt qua lịch trên bàn thấy trên đó ghi chuyện mời Vu Thanh Bình dùng bữa, Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng. Dương Phàm cầm điện thoại di động gọi cho Tùng Lệ Lệ lên đây, bảo chị ta đi bố trí một chút, địa điểm chọn ở chỗ Hồ Gia Anh. Tùng Lệ Lệ thuận miệng hỏi một câu:

- Anh mời ai thế?

Dương Phàm cười nói:

- Một người phụ nữ, bạn học hồi cấp ba. Bà xã của phó giám đốc sở Công an tỉnh Mao Vũ.

Tùng Lệ Lệ lộ ra chút kinh ngạc, lập tức cười cười quỷ dị:

- Nhất định rất đẹp. Em cho anh một ý tưởng. Mao Vũ không phải muốn gây sự với anh sao. Anh cho tên Mao Vũ đó mọc sừng đi.

- Thối lắm. Cô muốn ăn đòn hả.

Nhận lời mời ăn cơm với Vu Thanh Bình chủ yếu là vì từ lễ phép, Dương Phàm cũng muốn xem Vu Thanh Bình muốn làm gì. Gọi điện cho Vu Thanh Bình, hẹn thời gian. Sau đó Dương Phàm tự mình lái xe đi đến đó. Dương Phàm đến cửa nhà hàng, Vu Thanh Bình đã sớm đứng ở đó chờ.

Sau một phen khách sáo, thấy Dương Phàm đến một mình, Vu Thanh Bình lại cảm thấy không được tự nhiên.

Nữ nhân viên phục vụ dẫn vào trong một phòng riêng. Nhìn căn phòng rất xa xỉ và to này, Vu Thanh Bình có chút lo lắng. Nơi này là do Hồ Gia Anh bố trí. Hồ Gia Anh thật lòng tôn kính Dương Phàm nên đã bố trí như vậy.

Nhìn thấy trong phòng có cả giường, còn có cả Karaok, trong đầu Vu Thanh Bình không khỏi miên man suy nghĩ. Ăn cơm xong thì có thể hát, có thể uống nước ở bên trong, còn có thể ... Tên Dương Phàm này không phải có suy nghĩ gì đó với mình chứ. Trước kia hắn ta cũng đã theo đuổi mình mà.

Hồ Gia Anh mặt đang tỏa sáng cười hì hì đi vào, trong tay cũng không cầm thực đơn, đi tới trước mặt Dương Phàm cười nói:

- Học đệ, chỉ hai người thôi à? Bàn này hơi lớn một chút, có cần đổi sang bàn nhỏ hay không?

Dương Phàm cười cười giới thiệu một chút. Sức tưởng tượng của phụ nữ thật đáng sợ. Nghe nói Vu Thanh Bình là bạn học hồi cấp ba, Hồ Gia Anh cười hì hì trêu chọc:

- Biết hai người đến ăn cơm, người không biết thấy hai người vào trong phòng lớn như vậy lại nghĩ là trộm tình.

Vu Thanh Bình bị nói đến đỏ mặt tận mang tai, không thể không dùng mắt nhìn lén Dương Phàm. Dương Phàm lại không hề tức giận, thản nhiên nói:

- Nơi này là chị sắp xếp mà, không phải do tôi đâu đó.

Hồ Gia Anh cười giải thích:

- Trưởng ban thư ký Tùng gọi điện tới nói là ngài mời khách nhưng không nói bao nhiêu người, tôi chỉ có thể chọn phòng tốt nhất. Phòng lớn một chút thì khi ăn xong có thể ngồi uống nước nói chuyện, còn có thể khiêu vũ.

Lúc này đúng là càng giải thích càng bị hiểu lầm, Dương Phàm cười nói:

- Không cần phức tạp như vậy, tối tôi còn có công văn phải xem, không có thời gian chơi.

Thực ra là Tùng Lệ Lệ bảo Hồ Gia Anh để ý nơi này. Dương Phàm không đề xuất đưa Tùng Lệ Lệ đến, chị ta cũng không tiện mặt dày đi theo.

Không thấy có gì khác thường, Hồ Gia Anh cười cười gọi người đi vào dọn bàn lớn và thay bằng bàn nhỏ. Các thiết bị ở đây được chuẩn bị rất chu đáo.

Thay bàn nhỏ xong, Hồ Gia Anh mới cười nói:

- Là anh gọi món hay do tôi?

Dương Phàm nhìn Vu Thanh Bình, Vu Thanh Bình cười nói:

- Tôi thế nào cũng được.

- Vậy chị tự sắp xếp đi. Chỉ có hai người thôi, đừng lãng phí.

Dương Phàm vừa nói vừa nhìn Vu Thanh Bình, hỏi một câu:

- Uống gì vậy?

Vu Thanh Bình suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ăn đồ Trung Quốc thì đừng uống rượu vang. Rượu Sơn Lãm của địa phương cũng được, cũng không quá mạnh. Lấy rượu đó đi.

Hồ Gia Anh cười cười đi ra ngoài, Vu Thanh Bình cảm thấy khoảng cách của hai người theo cái bàn nhỏ đi mà gần lại một ít, trong lòng lại càng thêm lo lắng hơn. Vu Thanh Bình hẹn Dương Phàm ra ngoài không có ý gì khác. Dương Phàm cũng không nghĩ mập mờ như vậy. Trong lòng Dương Phàm vẫn đang suy nghĩ, Vu Thanh Bình nhất định là vì Mao Vũ mà đến. Người phụ nữ này trước đây rất thực tế, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà, bây giờ cũng không thay đổi được.

Bốn món ăn và một món canh gần như cùng được mang lên, còn có hai món tráng miệng. Vu Thanh Bình ít nhiều có chút ngạc nhiên mà nói:

- Nơi này trước đây tôi đã đến, đồ ăn cũng không mang lên nhanh như vậy.

Dương Phàm nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười. Thầm nói cô đang giả ngu sao? Cũng đã hơn 30 tuổi hết rồi, chuyện nhỏ này mà không nhìn ra hay sao? Vu Thanh Bình thực ra đang muốn đi vòng mà nịnh nọt nên mới nói thế. Chẳng qua hiệu quả không rõ ràng lắm. Dương Phàm cười cười một tiếng không nói tiếp. Dương Phàm cầm chai rượu rót vào hai chén rồi nói:

- Vì nhiều năm không gặp mặt, hôm nay lại có thể cùng nhau ăn cơm, cụng ly.

Những lời này có ý là nói với Vu Thanh Bình, đời người đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm. Vu Thanh Bình trải qua thực ra không quá nhiều chuyện, chẳng quacaanr thận suy nghĩ một chút thì năm đó bạn học bây giờ có thể gặp được bao người chứ?
- Chiều tôi muốn yên tâm xem công văn nên không đi làm. Có việc gì gấp thì cậu gọi điện cho tôi. Ngồi xuống đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.

Lê Quý thấy Dương Phàm nói như vậy, trong lòng cảm thấy có một tia lo lắng. Tôn Du là nhân chứng nên đang phối hợp với Ủy ban kỷ luật điều tra. Dương Phàm nói chuyện không phải quan hệ đến việc này chứ?

- Lê Quý, muốn về huyện Văn Hải làm việc không?

Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói. Lê Quý nghe xong không khỏi ngẩn ra một chút, không biết nói gì mà chỉ nhìn Dương Phàm. Dương Phàm thầm thở dài một tiếng trong lòng, trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói:

- Mấy ngày nay tôi đã cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định cho cậu quay về huyện Văn Hải làm việc. Cụ thể đến phòng nào giữa chức trưởng phòng, cậu suy nghĩ một chút. Làm ba năm, năm năm, tôi cam đoan đưa cậu lên làm phó chủ tịch huyện Văn Hải. Cậu đừng vội tỏ thái độ, nghe tôi nói hết đã. Năng lực cá nhân và phẩm chất của cậu rất được, nhưng trái tim quá mềm yếu. Sau này đến huyện Văn Hải, lúc cần cứng rắn thì phải cứng rắn một chút. Nếu không sẽ hại người hại mình đó.

Dương Phàm nói xong liền nghiêm túc nhìn Lê Quý. Sở dĩ thật lòng nói với Lê Quý như vậy, mục đích của Dương Phàm chính là hy vọng tương lai Lê Quý có thể vững chắc đi tới một chút.

- Bí thư Dương, cảm ơn ngài đã chỉ dạy. Nói thật lòng, những lời ngài nói trong lòng tôi cũng hiểu rất rõ, chẳng qua trong lúc nhất thời rất khó thay đổi. Tôi biết nếu ngài đã mở miệng nói ra chuyện này thì không thể thay đổi được nữa. Nói thật trong lòng tôi có chút không cam lòng nhưng không hề oán thán, chỉ có thể nói năng lực của tôi không đủ toàn diện, sau này tôi nhất định cố gắng đề cao chính mình.

Lê Quý khó khăn nói xong những lời này, cúi đầu xuống. Hai mắt Lê Quý lúc này đã hơi đỏ.

Dương Phàm vỗ vỗ vai Lê Quý rồi nói:

- Đừng như vậy, sau này cậu lúc nào cũng có thể tớn tìm tôi.

Lê Quý ngẩng đầu rồi nói:

- bao giờ thì đi huyện Văn Hải?

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tuần sau cậu sẽ đến. Bên phía Trương Quân tôi sẽ gọi điện nói chuyện này, ngoài ra chuyện của Tôn Du, tôi sẽ dặn Ủy ban kỷ luật xử lý thích đáng.

Lê Quý đúng lên khom người nói với Dương Phàm:

- Cảm ơn Bí thư Dương.

Lê Quý nói xong liền rời đi.

Cửa lặng lẽ được mở ra, Chu Dĩnh bưng một ly trà tiến vào. Dương Phàm nhìn Chu Dĩnh rồi cười nói:

- Sao lại là em bưng trà vào thế? Việc này từ trước đến nay không phải đều do Tư Tề làm sao?

Chu Dĩnh mặc áo ngủ nhẹ nhàng đóng cửa lại, buông chén trà ôm cửa Dương Phàm, ngồi trên đùi hắn rồi nhỏ giọng nói:

- Hai chị ấy nằm ngủ rồi, ngủ từ trưa đến gần 2 giờ chiều.

Cảm thấy cái mông tuy không lớn nhưng rất rắn chắc của Chu Dĩnh đang vân vê động đây trên bảo bối người đàn ông, Dương Phàm biết lúc này Chu Dĩnh đang muốn làm gì. Trong lòng sinh ra một suy nghĩ đùa giỡn, Dương Phàm vỗ vỗ mặt Chu Dĩnh mà nói:

- Giữa ban ngày ban mặt mà, đừng trêu anh có được không? Anh còn có việc phải làm mà.

Chu Dĩnh có chút xấu hổ cười cười, đứng lên ưỡn ẽo nói:

- Vậy thì thôi, em về ngủ.

Chu Dĩnh vừa xoay người lại đã bị Dương Phàm ôm lấy từ phía sau. Chu Dĩnh không khỏi có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn Dương Phàm mà hỏi:

- Làm gì đó, không phải anh nói còn có việc phải làm sao ... ồ ...

Nói được nửa câu thì ngừng bặt, nguyên nhân là do Dương Phàm đã bịt kín miệng. Cả người Chu Dĩnh lập tức mềm nhũn đi, xoay tay lại ôm cổ Dương Phàm, mặt như muốn chảy nước ra vậy.

Tay Dương Phàm đặt lên bầu vú của nàng thông qua áo, nhẹ nhàng chà xát vài cái rồi nhỏ giọng nói:

- Em còn giả vờ hả? Bên trong không mặc áo lót đây này, anh còn không biết em đang nghĩ gì sao? MỚi vài ngày không ăn đã thèm rồi sao?

Chu Dĩnh bị Dương Phàm nghịch ngợm đến độ cả người nóng bỏng, lắc lắc thân mình cọ cọ vào người Dương Phàm, một tay đưa xuống dưới, kéo khóa giải phóng đồng chí Bí thư Dương. Bảo bối người đàn ông cứng rắn bật ra, Chu Dĩnh híp mắt nhỏ giọng nói:

- Anh chỉ biết bắt nạt người ta, mà anh biết em luôn ăn không đủ no mà.

Dương Phàm bế bổng Chu Dĩnh đi đến giường. Chu Dĩnh không ngừng ưỡn ẽo vòng eo nằm trên giường, quay đầu lại ôm lấy cổ, kéo đầu Dương Phàm xuống, nhỏ giọng nói vào tai hắn:

- Em muốn có con.

Chu Dĩnh vừa nói vừa thuần thục kéo quần sịp của người đàn ông xuống, thuận tay cũng xé chiếc áo ra. Đồng thời váy ngủ của Chu Dĩnh cũng bị kéo lên, đôi chân thon dài chụm kín không lộ ra sơ hở đã xuất hiện trước mắt Dương Phàm.

Thời tiết hôm nay có chút quái lạ, một cơn mây đen kéo đến rồi từng giọt mưa rơi xuống, khi bình minh đến cũng là lúc mưa nặng hạt. Ở tỉnh Thiên Nhai này đúng là hiếm khi có một cơn mưa phùn kéo dài mấy giờ không tạnh như vậy.

Dự báo thời tiết nói cái gì mà không khí lạnh trà xuống phía nam, đến thành phố Hải Tân này thì không khí lạnh không còn ảnh hưởng là bao nhiêu nữa. Những người sinh ra và lớn lên ở thành phố Hải Tân đều biết mùa đông nơi đây chỉ mặc tạm áo khoác ngoài là xong, không quá lạnh.

Sáng sớm hôm nay Trương Tư Tề hiếm khi được mặc chiếc áo len vẫn để trong vali, tận dụng thời gian để mà mặc.

Đến giờ làm việc, cửa trụ sở thị ủy dần dần trở nên náo nhiệt. Khi xe của bí thư thị ủy xuất hiện trước cửa, ngoài cửa đã dần dần trở nên yên tĩnh hơn. Mấy nhân viên công vụ đến hơi muộn một chút tự giác đứng sang bên nhìn chăm chú chiếc xe với ánh mắt đầy hâm mộ.

Hôm nay là ngày cuối cùng Lê Quý giữ chức thư ký cho Dương Phàm. Lê Quý lấy chiếc ô đã chuẩn bị từ trước xuống xe, chuẩn bị đi tới mở cửa thì Dương Phàm đã đẩy cửa xuống xe.

- Có từng này mưa thì ảnh hưởng gì chứ, vài bước là vào trong nhà mà.

Dương Phàm chặn không cho Lê Quý mở ô, sau đó chạy vào bên trong. Dương Phàm nhìn đồng hồ thì thấy còn ba phút nữa mới đến giờ làm.

Đến phòng làm việc, Lê Quý lặng lẽ đặt chìa khóa lên bàn, cười cười đi vào phòng trong rồi nói với Dương Phàm:

- Bí thư Dương, chìa khóa.

Dương Phàm lặng lẽ gật đầu rồi nói:

- Trên đường cẩn thận một chút, trực tiếp đến huyện ủy báo danh.

Khi Lê Quý rời đi, phòng làm việc trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Dương Phàm một mình ngồi trong phòng làm việc xử lý công văn mãn cho đến khi Tùng Lệ Lệ tiến vào mới xem như phá vỡ yên tĩnh.

- Vừa nãy Lê Quý đến chỗ em chào, bên cạnh anh không có người cũng không được. Ngoài ra Lâm Đốn cũng đã đi, vị trí chánh văn phòng vẫn chưa xác định.

Những điều Tùng Lệ Lệ nói, Dương Phàm đều biết. Chẳng qua gần đây vì chuyện ở huyện Văn Hải nên Dương Phàm vẫn không có thời gian lo lắng các vấn đề khác.

- Cô có người lựa chọn thích hợp không?

Dương Phàm bỏ tâm tư khỏi công văn, quốc khánh sắp đến rồi, gần đây đúng là không ít các loại hoạt động. Tùng Lệ Lệ cười cười rót thêm nước vào cốc trà cho Dương Phàm, nhỏ giọng nói:

- Chánh văn phòng để Chu Dĩnh làm đi. Anh tuyệt đối tin tưởng cô ấy mà. Ở bên Thành đoàn cô ấy cũng không có việc gì hết.

Dương Phàm nghe thấy ý trêu chọc trong lời này, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn:

- Tôi thấy người cô chắc đang ngứa ngáy khó chịu nên muốn ăn đánh hả. Cô ấy bao nhiêu tuổi? Một người cấp trưởng phòng, chị lại trực tiếp đưa lên thành cấp cục trưởng. Chị nghĩ ban Tổ chức cán bộ thị ủy là nhà tôi mở ra sao? Chuyện thư ký cần phải tahanj trọng. Mấy ngày này chị giúp tôi việc này trước đã. Ngoài ra chánh văn phòng thì chọn từ mấy phó trưởng ban thư ký đi, cần phải chững chạc một chút.

Tùng Lệ Lệ vốn chỉ là nói đùa nên nghe Dương Phàm nói thế liền cười hì hì. Thấy Dương Phàm sa sầm mặt, Tùng Lệ Lệ liền thu lại vẻ tươi cười rồi nói:

- Được, em biết rồi, em chọn được người sẽ nói với anh. Chẳng qua gần đây lão Đàm ban Tổ chức cán bộ và phó bí thư Ngô không được vui vẻ mấy thì phải, tâm trạng gần đây không được cao.

Vấn đề nhân sự ở huyện Văn Hải làm cho hai vị này càng trở nên im hơi lặng tiếng và cẩn thận hơn nhiều. Dương Phàm là người đạt được thắng lợi liền lộ ra vẻ tươi cười mà nói:

- Lựa chọn chánh văn phòng thì cô định ra trước rồi hỏi ý kiến của phó bí thư Ngô, sau đó hãy đi tìm Đàm Tuyết Ba.

Tính cách của Ngô Địa Kim theo Dương Phàm thấy thì nhu nhược một ít, không cứng nhắc như Đàm Tuyết Ba. Dương Phàm rất có chú ý mấy việc này. Tùng Lệ Lệ nghe xong không khỏi âm thầm bội phục trong lòng, ngoài miệng không khỏi cười nói:

- Anh suy nghĩ thật chu đáo. Em thấy phó trưởng ban thư ký Tiễn Trình cũng được, 53 tuổi, làm ở chức phó trưởng ban thư ký đã 6 năm, kinh nghiệm và năng lực đều có thể đảm nhiệm.

Tùng Lệ Lệ cố ý nhắc đến vấn đề tuổi tác của Tiễn Trình, Dương Phàm không khỏi mỉm cười nhìn Tùng Lệ Lệ một cái rồi nói:

- Nhấn mạnh tuổi tác làm gì? Trong đầu suốt ngày đều là mấy cái chuyện vặt vãnh đó. Nếu không tin chị còn có thể đưa ra chủ ý cho tôi sao?