Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 409 :
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
- Thời gian cũng đến rồi, mọi người làm nhanh một chút để kết thúc chuyện này trong sáng nay, chiều đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy.
Dương Phàm nhắc nhở mọi người một câu, đã đến lúc quan trọng.
Đương nhiên đây là cái nhìn của Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba, nhưng ở trong lỗ tai của Tào Dĩnh Nguyên lại là tín hiệu có thể tấn công.
- Ừ, đề nghị của Bí thư Dương rất đúng. Tôi thấy chọn người vào vị trí bí thư huyện ủy rất đơn giản. Đồng chí Trương Quân có uy tín rất lớn ở huyện Văn Hải. Về phần lựa chọn người làm chủ tịch huyện Văn Hải, tôi đề nghị do đồng chí Tạ Kiêm cục Tài chính đảm nhiệm.
Tào Dĩnh Nguyên vẫn giống như trước mở miệng nói trước. Theo ấn tượng của Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim, chỉ cần hai người phản đối, Tào Dĩnh Nguyên sẽ ngậm miệng ăn tiền. Hôm nay đã rất nhiều lần Tào Dĩnh Nguyên làm như vậy mà. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngô Địa Kim trước không đưa ra mấy người chính là vì muốn tranh đoạt vị trí này. Tào Dĩnh Nguyên vừa nói xong, Ngô Địa Kim đang định chuẩn bị giơ tay lên phát biểu. Đàm Tuyết Ba ở phía đối diện đang trầm ngâm suy nghĩ xem có nên tranh đoạt hay không. Đúng lúc này Dương Phàm đột nhiên cười nói:
- Đề nghị này của đồng chí Tào Dĩnh Nguyên rất được. Tôi thấy cứ quyết định như vậy đi.
"Hả" Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba đầu tiên là cùng kêu lên kinh ngạc, nhưng hai người rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Kết quả không ngờ lại đột nhiên đến như vậy. Không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết trước đó Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên đã nói rõ chuyện này. Một cảm giác bị trêu chọc hiện lên trong đầu hai người. Đàm Tuyết Ba thể hiện rõ ràng hơn một chút, ho khan một tiếng rồi cúi đầu xuống. Ngô Địa Kim trong lúc ngạc nhiên đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện khác. Về vấn đề nhân sợ ở huyện Văn Hải có phải là ẩn giấu một âm mưu khác hay không?
Dương Phàm lúc này cười hì hì nói tiếp:
- Mọi người có ý kiến nào khác không? Nếu không có thì thôi họp,
Dương Phàm vừa nói liền đứng lên rời đi, không nhìn ba người còn lại. Tào Dĩnh Nguyên từ từ đứng lên nhìn lướt qua hai hai vị còn lại sau đó đi ra ngoài. Bí thư thị ủy và thị trưởng chính quyền thành phố bất thình lình bắt tay nhau, điều này làm cho hai vị thường vụ thị ủy có quyền phát ngôn cảm nhận được uy lực khi hai lãnh đạo hợp sức. Đây là một lần diễn tập hay sao? Hay chỉ là một lần duy nhất. Ngô Địa Kim không khỏi nghĩ như vậy. Khi nghĩ trạng thái này nếu xuất hiện ở vấn đề nhân sự trong tương lai, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể chống lại.
- bí thư thị ủy sao có thể quan hệ mật thiết với thị trưởng chính quyền thành phố như vậy chứ?
Trong lòng Đàm Tuyết Ba đang suy nghĩ vấn đề này, điều này quá ngược lại lẽ thường mà.
Hai người chán nản nhìn nhau một chút rồi cùng đứng lên, nặng nề đi ra ngoài.
Dương Phàm về phòng làm việc lập tức bảo Lê Quý thông báo xuống, chiều tổ chức hội nghị thường ủy. Hội nghị thường ủy buổi chiều có kết quả như cuộc họp ban sáng, không ai thò mặt ra quấy rối cả. Ngô Địa Kim và Đàm Tuyết Ba có quyền lên tiếng còn ngậm miệng ăn tiền, người khác còn có thể nói gì nữa. Hơn nữa danh sách này không phải cũng là do Đàm Tuyết Ba và Ngô Địa Kim cũng chung sức tạo thành sao?
Sau khi bàn xong vấn đề nhân sự, Dương Phàm đang bình tĩnh đột nhiên như có một lớp băng mỏng phủ trên mặt. Dương Phàm đưa mắt nhìn một vòng rồi lớn tiếng nói:
- Vấn đề ở huyện Văn Hải, tất cả mọi người đều có thể thấy. Tôi muốn nói chính là tất cả các cán bộ đảng viên phải lấy đó làm gương.
Tâm trạng của chuẩn bị Đại hội đại biểu nhân dân Trương Bác gần đây rất không ổn định. Còn có ba tháng nữa là sẽ đến ngày diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân toàn thành phố Hải Tân. Gần đây trên dưới Đại hội đại biểu nhân dân đều đang rất bận rộn, các ngành bên dưới cũng rất bận. Các ngành, các huyện đều có đại biểu tham gia Đại hội đại biểu nhân dân mà, vì thế phải vận động.
Có thể ngồi ổn ở vị trí chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân hay không, điều này đối với Trương Bác mà nói thực sự rất quan trọng. Dù sao bây giờ Trương Bác là quyền chủ nhiệm chủ trì công việc, có thể bỏ được chữ Quyền, hơn nữa đạt đến cấp bậc cao hơn, đồng thời cũng ý nghĩa quyền lực lớn hay bé.
Có một điểm mà Trương Bác vô cùng lo lắng đó chính là bí thư thị ủy Dương Phàm một khi muốn tranh thì ưu thế rõ ràng rất lớn. Nếu Dương Phàm hơi hoạt động một chút, làm không tốt sẽ khiến cho tiền đồ của các đại biểu nghiêng về phía Trương Bác có vấn đề, như vậy sẽ khiến cho đám đại biểu đó phải suy nghĩ lại. Vì thế tâm trạng của Trương Bác hai hôm nay không tốt. Dương Phàm ngoại trừ đến đây lần trước liền bặt vô âm tín mấy ngày. Sau khi tin tức ở huyện Văn Hải truyền ra, Trương Bác thật ra lén cao hứng một chút vì Dương Phàm đang rất bận. Chẳng qua rất nhanh Trương Bác lại trở nên khẩn trương. Bởi vì những đại biểu ở huyện Văn Hải sau đợt thay đổi về nhân sự vừa rồi, còn có mấy người ngã về phía mình.
Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm đến cục Công an thành phố Hải Tân một chuyến để tìm hiểu tiến triển của vụ án. Trầm Ninh dẫn người ra ngoài cửa nghênh đón. Dẫn Dương Phàm vào trong phòng làm việc rồi cười hì hì nói:
- Lãnh đạo, thủ đoạn của lãnh đạo thật là cao. Trên sở Công an đã phê duyệt xe. Lúc trước vốn chỉ được hai chiếc, bây giờ lại cho ba chiếc.
Dương Phàm có chút đắc ý cười cười một tiếng, nhận lấy lời nịnh nọt của Lê Quý. Sau đó cầm lấy hai điếu thuốc Lê Quý đưa cho đặt lên bàn:
- mọi người vất vả rồi. Vụ án du khách người Hàn Quốc làm đến đâu rồi?
Trương Hạc lúc này cười nói;
- Đã xong, chiều nay sẽ giao sang viện Kiểm sát nhân dân.
Dương Phàm gật đầu hài lòng mà nói:
- Được, các đồng chí làm việc rất nhanh. Đúng, không dùng bạo lực đó chứ. Tôi cũng quên nhắc nhở các đồng chí, đây là người nước ngoài.
Trầm Ninh cười hì hì nói:
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Thằng ranh đó mắng em thì thôi, mắng chị là đáng đánh.
Chúc Vũ Hàm nghe thấy thế cười cười ngọt ngào với Dương Phàm, ra vẻ tức giận nói:
- Tay đánh có đau không?
Dương Phàm rất phối hợp cười nói:
- Không được rồi, thân thể không bằng trước đây, tay đúng là hơi đau.
Lúc này mấy bảo vệ nghe tiếng kêu đi lên nhưng thấy tổng giám đốc Chúc có mặt ở hiện trường nên không dám xông lên. Cứ như vậy nhìn 3 người đi ra, hơn nữa còn không tự chủ tránh đường. Sau đó bọn họ chạy đến nâng Cát Vân đang nằm trên sàn nhà lên. Cát Vân tức giận lớn tiếng quát:
- Bọn mày sao không báo cảnh sát?
- Đều là người một nhà, có cần phải như vậy không?
Dương Phàm đi đến đầu cầu thang liền đứng lại nhìn Chúc Vũ Hàm. Dương Phàm cười nói:
- Hay là dùng chút việc để giải quyết vấn đề chị nhé.
Chúc Vũ Hàm cười cười gật đầu nói:
- Tùy em, tóm lại sau này không ai làm phiền chị là được.
Dương Phàm cười nói:
- Như vậy xuống lầu chờ cảnh sát đến đây đi.
Ba người xuống lầu đứng ở bãi đỗ xe dứt khoát không đi. Cát Vân đỡ Quách Hiểu Hiểu xuống lầu, chẳng qua chỉ dám đứng ở phía xa xa không dám đi tới gần. Đợi một lát thì một chiếc xe 110 đi tới, cảnh sát dẫn đội sau khi xuống xe liền lớn tiếng nói:
- Phó tổng giám đốc Cát, xảy ra chuyện gì thế? Sao trong điện thoại hét lên như sắp bị đánh chết vậy, tôi thấy anh vẫn tốt mà.
Cảnh sát này là một chỉ đạo viên ở đồn công an gần đây. Công ty Thanh niên bình thường cũng tài trợ cho địa phương không ít. Cát Vân cũng rất quen với cảnh sát Triệu này, cho nên mới gọi điện mời hắn tới.
Cát Vân ôm mặt đang định nói chuyện, không ngờ chỉ đạo viên Triệu nhìn thấy Dương Phàm đứng bên cạnh đang cười cười nhìn mình, mặt liền biến sắc. Cảnh sát Triệu dụ dụi mắt nhìn rõ là ai, không hề nghĩ ngợi chạy đến trước mặt Dương Phàm rồi đưa tay lên đầu mà chào:
- Báo cáo bí thư Dương, chỉ đạo viên Triệu Nhất Minh kính chào ngài.
Hệ thống khác thì khó nói rõ, nhưng trong hệ thống cục Công an thành phố Hải Tân bây giờ không ai không nhận ra Dương Phàm – một bí thư thị ủy dám ra lệnh cho lực lượng công an ra tay trấn áp người dân tộc thiểu số làm loạn. Hơn nữa Dương Phàm còn tỏ thái độ cứng rắn trong vấn đề xử lý du khách Hàn Quốc, điều này càng được các cảnh sát tôn kính.
Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi nói:
- Triệu Nhất Minh à, hai người này quấy rối nữ đồng nghiệp, tận mắt tôi nhìn thấy. Tôi ngăn cản bọn họ, vậy mà bọn họ dám báo cảnh sát. Hai người này giao cho các đồng chí cảnh sát, mang về thẩm vấn cho tốt.
Dương Phàm nói xong liền kéo Chúc Vũ Hàm lên xe, Tiểu Trương tuýt còi rời khỏi hiện trường. Triệu Nhất Minh đứng ở cửa đưa mắt nhìn xe Dương Phàm rời đi, mãi cho đến khi không thấy xe đâu nữa mới quay đầu lại.
- Phó tổng giám đốc Cát, xin lỗi.
Triệu Nhất Minh cười cười đầy u ám. Bí thư Dương đã nói như vậy, hai tên này chỉ có thể tự nhận mình đen đủi. Cát Vân còn chưa lấy lại tinh thần sau khi thấy Triệu Nhất Minh tôn kính Dương Phàm như vậy, chờ khi hai cảnh sát áp giải hắn, lúc này mới vội vàng nói:
- Là bọn chúng đánh tôi, vậy mà anh bắt tôi? Cảnh sát Triệu, tôi muốn trách anh vì thái độ chấp pháp.