Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 419 :
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
Tiếng di động vang lên, nhìn số thì là của Trương Tư Tề:
- Mấy giờ thì anh về tới nhà?
- Hơn hai giờ nữa. Sao vậy?
Nghĩ đến vợ con, tâm tình Dương Phàm tốt lên một chút. Dù sao cũng còn có gia đình của mình, bất kể bên ngoài thế nào, hậu phương vẫn luôn vững chắc.
- Không có gì, hôm nay chuyển tới nhà mới ở Long Chủy Loan. Anh tới thẳng đây nhé, trong nhà có rất nhiều đồ ăn. Mấy hôm anh đi, mọi người nhớ anh lắm.
Nghe giọng thì thấy tâm tình của Trương Tư Tề không tồi, xem ra rất vừa lòng với nhà mới.
Long Chủy Loan, trời xanh biển biếc, quả là tuyệt đẹp dưới ánh nắng chiều. Dương Phàm đứng ở trước sân, ôm mấy người phụ nữ rồi quay đầu lại nhìn mặt biển nói:
- Thần tiên cũng chỉ được ở nơi như thế này mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lầu trên lầu dưới đều là bốn phòng, chúng ta ở trên lầu, vừa lúc mỗi người một gian. Một phòng làm việc. Mấy cô Tiểu Trương thì ở lầu dưới. Vốn muốn mời một bảo mẫu nhưng Tiểu Trương, Tiểu Hà nói không cần nên thôi.
Trương Tư Tề cười giải thích một chút. Dương Phàm bước lên lầu. Phòng làm việc không ngờ có ban công, ngồi ở đó có thể đối diện với mặt biển.
Sau một phen đùa giỡn, mấy người phụ nữ đều đi làm việc của mình. Dương Phàm tựa lưng vào ghế ngồi ở ban công, thoải mái nheo mắt lại. Trên vai chợt có một đôi tay mềm mại, Dương Phàm không cần quay đầu lại cũng có thể dùng mũi nhận ra được đây là Chúc Vũ Hàm.
- Em có tâm sự à?
Chúc Vũ Hàm vừa cười vừa bóp vai cho Dương Phàm. Dương Phàm không kìm nổi nghĩ, có lẽ chỉ có một mình Chúc Vũ Hàm nhìn ra sự khác thường trong nụ cười của mình.
- Tỉnh tổ chức một đoàn khảo sát tới châu u, em là một thành viên trong đoàn. Dù sao em cũng chưa bao giờ được xuất ngoại, xem như lần này được mở mắt.
Dương Phàm cười quay đầu lại nhìn ánh mắt thân thiết của Chúc Vũ Hàm, bất đắc dĩ giơ hai tay lên nói:
- Được rồi, tỉnh phái một bí thư đảng ủy Công an tới, có lẽ là lo lắng em sẽ gây khó khăn cho công việc của người ta.
Nghe được đáp án, Chúc Vũ Hàm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Dương Phàm nói:
- Bình thường! Không có việc gì đâu. Chị xuống xem món canh đã.
Nói chuyện với Triệu Việt khiến Dương Phàm nhận thức rằng rất nhiều chuyện đã được định sẵn. Chỉ cần đi trên con đường quan chức này chắc chắn sẽ tiếp tục gặp chuyện như vậy. Mặc kệ Dương Phàm cố gắng cải thiện quan hệ như thế nào, chỉ cần xác định không trên cùng một chiếc thuyền, vậy đều không thể tránh khỏi. Dù là cùng trên một chiếc thuyền cũng không thể tránh khỏi mâu thuẫn như vậy.
Làm sao tìm được cho mình một lối đi thích hợp để điều hòa được mâu thuẫn này? Dương Phàm cần thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng. Từ ý nghĩa này mà nói, chuyến đi châu u cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Đứng ở trên hành lang chờ Lý Thắng Lợi đi ra, Tùng Lệ Lệ gật gật đầu nói:
- Đi cùng tôi.
Lý Thắng Lợi thoạt nhìn mặc một chiếc quần dài màu xanh nhã nhặn, một chiếc sơ mi trắng, dưới chân là một đôi giày đen hơi cũ, râu cạo sạch sẽ, đi lai nhẹ nhàng. Một con người của lãnh đạo tiền nhiệm giờ bị sa cơ mà còn có thể chú ý tới những điểm này khiến Tùng Lệ Lệ không kìm nổi giật mình. Bình thường mình không chú ý gì tới hắn. Cũng khó trách người này có thể lọt vào mắt Dương Phàm.
Đi theo Tùng Lệ Lệ lên lầu, Lý Thắng Lợi cảm thấy bước chân hơi nặng nề, trong lòng có chút cảm giác hưng phấn, tuy nhiên bình tĩnh lại rất nhanh. Một con người đã trải qua thăng trầm thường nắm rất chắc điểm tâm tình này. Lý Thắng Lợi không khỏi nhớ tới một buổi chiều đầu tháng, sau khi tan giờ nhưng vẫn chưa về ngay mà làm tiếp tới tận bảy giờ tối vì chưa hết việc.
Tối đó đi ra từ phòng làm việc, vừa lúc gặp Dương Phàm xuống lầu, lúc đó Lý Thắng Lợi chào một tiếng, sau đó được Dương Phàm cười hỏi tên. Dường như tiếp theo chẳng có gì nữa cả. Chẳng lẽ chuyện này đã để lại ấn tượng cho Bí thư Dương?
Dương Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Thắng Lợi. Kỳ thật Dương Phàm đã không còn nhớ nổi cái tên này. Có thể coi trọng Lý Thắng Lợi hoàn toàn bởi vì trước kia anh ta là người ở phòng liên lạc của bí thư tiền nhiệm. Có thể ở vị trí này, thuyết minh năng lực của người này đầu tiên ít nhất là có con mắt nhìn người. Đột nhiên nghĩ đến một việc, Dương Phàm lập tức phủ định ý niệm này trong đầu. Bình thường cũng không ít lần làm quá giờ nhưng mới chỉ gặp Lý Thắng Lợi duy nhất một lần, nói vậy lần đó không phải là cố ý.
Dương Phàm mỉm cười tự giễu sự đa nghi của mình. Lời chào hỏi lúc đó của Lý Thắng Lợi chỉ có thể coi như một chút thái độ mà thôi.
- Ngồi đi!
Dương Phàm nói sau đó tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu nội bộ. Gần đây vấn đề học tập, phát triển khoa học đang được nhấn mạnh. Dương Phàm chỉ đọc chừng năm phút đồng hồ liền ngẩng đầu, cảm thấy mình có vẻ hơi thừa. Vừa rồi sau khi Lý Thắng Lợi tiến vào, Dương Phàm nhớ tới lần trước gặp anh ta ở hành lang. Lúc ấy Lý Thắng Lợi khá trấn định lùi lại sau một bước, sau đó chào hỏi, hơn nữa còn không hề nói thêm một câu nào, cũng không nhân cơ hội đi theo.
Nói như thế nào nhỉ? Về phương diện định lực thì không thành vấn đề, hơn nữa còn rất thức thời.
- Trên bàn bên ngoài có mấy tài liệu, anh sửa sang một chút.
Dương Phàm nói một câu rồi tiếp tục vùi đầu làm việc, đương nhiên không quên nhìn đồng hồ trên bàn.
Lý Thắng Lợi nhẹ nhàng nói:
- Tôi biết rồi.
Sau đó anh ta lặng lẽ đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại. Chi tiết này khiến Dương Phàm cảm thấy hơi hài lòng.
Nếu không cẩn thận điểm này, thường xuyên quên đóng cửa lại. Mặc dù là... Dù sao Lý Thắng Lợi cũng thể hiện khá tốt, từ khi đáp lời rồi ra ngoài, Lý Thắng Lợi đều không hề phát ra âm thanh gì rõ rệt.
Trước sau không đến nửa giờ, ba tài liệu đã được chỉnh sửa tốt, Lý Thắng Lợi nhẹ nhàng gõ cửa. Không vội không nóng nảy. Cảm giác tiết tấu rất mạnh.