Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 420 : Thị trưởng Tào bất an
Ngày đăng: 04:34 20/04/20
Liễu Diệp đứng lên định cáo từ thì Dương Phàm giơ tay lên nói:
- Có một chuyện. Đội bóng đá ở sân nhà, tức là đại biểu cho toàn bộ tỉnh Thiên Nhai. Các đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy cũng cần phải tới một chút, nhân cơ hội tuyên truyền tình thế phát triển kinh tế, cải cách của thành phố chúng ta, khuếch đại ảnh hưởng của thành phố chúng ta.
Liễu Diệp chần chừ một chút, vừa mới đứng lên lại chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận cân nhắc ý tứ của Dương Phàm trong lời nói này. Mời một vị phó chủ tịch tỉnh chủ quản thể dục thể thao à?
- Bí thư Dương có chỉ thị gì cụ thể không?
Liễu Diệp cẩn thận hỏi một câu, cảm thấy hôm nay gọi mình tới có vẻ không ổn lắm.
Dương Phàm trầm mặt xuống, lạnh nhạt nói:
- Chị cứ trở về đi, bàn với mọi người.
Trong lòng Liễu Diệp khó chịu, thầm nói khẳng định là hôm nay tâm lý Bí thư thị ủy không vui. Nhưng chuyện này thật sự quá khó để cân nhắc. Làm thế nào để khuếch trương ảnh hưởng của thành phố chứ? Ngài chẳng nói rõ gì cả.
Ra khỏi cửa phòng, Liễu Diệp cẩn thận đóng cửa lại, quay đầu lại thấy Lý Thắng Lợi đang tươi cười nhìn mình. Ra cửa Liễu Diệp lấy điện thoại bố trí một phen. Sau đó, Liễu Diệp chậm rãi đi tới phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ, nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Diệp nghĩ rằng hẳn là Tùng Lệ Lệ biết một chút gì đó. Trên trán Tùng Lệ Lệ lúc nào chẳng dán chữ "Dương" to tướng. Nghĩ vậy nhưng thực ra Liễu Diệp khá hâm mộ vị thị ủy thường ủy trẻ tuổi xinh đẹp Tùng Lệ Lệ này. Cô ta có thể thường xuyên đảo qua đảo lại trước mặt Bí thư Dương, còn có thể nói chuyện. Liễu Diệp cũng có một thời tuổi trẻ, tuy nhiên hiện tại không còn vốn đó nữa, bởi vậy đi theo con đường thành thục ổn trọng.
Tùng Lệ Lệ nhiệt tình tiếp đón Liễu Diệp ngồi xuống, đưa một chén trà rồi cười hỏi:
- Phó thị trưởng Liễu tới có gì chỉ bảo.
- Lãnh đạo đùa tôi đấy à? Tôi có thể có cái gì chỉ bảo chứ? Tới xin chỉ bảo đây.
Liễu Diệp cười tươi như hoa nở khiến mấy nếp nhăn trên trán lại càng dày hơn.
Sau một phen khách khí, Liễu Diệp mới nói ra đại khái sự tình, cuối cùng nói:
- Chúng ta nhất định nỗ lực quán triệt ý đồ của Bí thư Dương, chỉ là có chút chi tiết thì xin nhờ trưởng ban thư ký Tùng chỉ điểm một phần.
Tùng Lệ Lệ cười thầm, tự nhủ Dương Phàm rất thiếu đạo đức. Tuy nhiên đây cũng là một loại thủ đoạn khống chế cấp dưới. Làm thủ trưởng mà để cấp dưới nắm hết tâm lý thì ngồi trên ghế cao cũng phải tự xấu hổ.
- Tiểu Lệ, em xuống dưới lầu xem mấy tài liệu hôm qua đã đóng dấu xong chưa? Có chuyện gì thì làm nốt đi.
Tùng Lệ Lệ thản nhiên nói cô bé thư ký ở bên ngoài. Liễu Diệp âm thầm bội phục sự cẩn thận của Tùng Lệ Lệ, trong lòng không khỏi khẩn trương, không hiểu có chuyện gì bí mật mà ngay cả thư ký của mình, Tùng Lệ Lệ cũng không muốn cho biết.
- Thời gian trước, cửa hàng xe ô tô Hồng Phát bị niêm phong, Phó thị trưởng Liễu hẳn là có nghe thấy chứ? Tôi nghe nói Chủ tịch tỉnh Hầu cũng là một người rất mê bóng đá.
Những lời này quả thật trước sau chẳng có liên quan gì tới nhau, Liễu Diệp nghe cảm thấy hiểu ra, thầm nhủ, khó trách Tùng Lệ Lệ này có thể lăn lộn trước mặt lãnh đạo, chỉ riêng việc liên hệ hai chuyện này với nhau đã thể hiện trình độ rồi. Lãnh đạo cũng là người. Là người sẽ có ý tưởng. Có ý tưởng sẽ khiến cấp dưới đi làm. Là một cấp dưới thông minh, có thể lĩnh ngộ tinh thần của lãnh đạo chỉ trong vài câu nói. Là một cấp dưới ngu xuẩn, vậy chỉ như chiếc bàn tính, lãnh đạo chỉ đâu đánh đó, không thể khá hơn được. Liễu Diệp hơi cảm khái, cảm thấy đúng là Tùng Lệ Lệ giỏi hơn mình thật, vậy mà trước kia còn có chút oán thầm là cô ta dựa vào bối cảnh gia đình. Hiện tại thấy rằng về phương diện lĩnh hội ý đồ, quả thật cô ta hơn xa mình.
Liễu Diệp đương nhiên sẽ không hoài nghi khả năng Dương Phàm và Tùng Lệ Lệ có thông đồng. Loại hoài nghi này là phạm tối kỵ.
- Cảm tạ trưởng ban thư ký Tùng. Tôi sẽ không nói lời khách khí mà dùng hành động.
Liễu Diệp nắm chặt tay Tùng Lệ Lệ, cáo từ rời đi.
Vừa mới xuống lầu, thư ký liền điện thoại báo cáo. Đang ở trên xe, Liễu Diệp tức giận nói:
- Rất kỳ cục, nhà trẻ thành phố là của một mình Hồ Thúy Hoa mở sao? Đồng chí Lý Thắng Lợi là vì phục vụ Bí thư Dương, cho con đi học còn muốn thu ba mươi ngàn tệ. Em gọi điện thoại ngay đến cục Giáo dục, hỏi Lưu Mẫn Học một chút xem làm việc thế nào? Nhất định phải bổ cứu đúng lúc. Miễn đến lúc đó lại bị động.
Phó thị trưởng Liễu là rất bao che khuyết điểm. Cục trưởng cục Giáo dục Lưu Mẫn Học dù sao cũng là do cô ta đề bạt lên. Hiệu trưởng nhà trẻ Hồ Thúy Hoa lại là em họ của cục trưởng Lưu. Phó thị trưởng Liễu biết quan hệ này nên mới bảo thư ký gọi điện thoại bổ cứu. Nếu không để Bí thư Dương biết chuyện này, trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngồi trên xe, Liễu Diệp còn thì thầm:
- Lưu Mẫn Học học này sao tin tức lại tắc nghẽn thế nhỉ?
Vừa mới nói xong thì Liễu Diệp lại tự âm thầm xấu hổ. Hình như mình cũng vừa mới biết chuyện này. Việc Bí thư Dương chọn thư ký rất bí mật, có lẽ chuyện Lý Thắng Lợi đảm nhiệm vị trí thư ký cho Bí thư thị ủy cũng mới bắt đầu truyền đi mà thôi. Lưu Mẫn Học không biết cũng là bình thường. Nhưng là lãnh đạo, nói chuyện phải có tính nghệ thuật chứ. Quan có hai mồm, nói gì thì đạo lý cũng ở trong tay lãnh đạo. Lãnh đạo khẳng định là nhìn xa trông rộng.
Mã Hủy vốn là kế toán của công ty môi trường đô thị. Cùng với sự xui xẻo của Lý Thắng Lợi, Mã Hủy bị điều đến đội lấy mẫu, suốt ngày phơi nắng cháy da. Hôm nay không phải ra ngoài lấy mẫu, đang bận rộn làm việc trong phòng thì chánh văn phòng vội vàng đi vào, mời Mã Hủy tới phòng cục trưởng. Sau một phen khách khí, Mã Hủy được đề bạt lên làm phó trưởng phòng tài vụ.
- Ký tên rồi, anh nhìn xem.
Dương Phàm vung bút "Đồng ý. Yêu cầu làm tốt. Các ban ngành có liên quan của chính quyền thành phố nhanh chóng xử lý." Báo cáo này dạo qua một vòng, cuối cùng quay lại trên bàn công văn của chính quyền thành phố. Tóm lại báo cáo mời lãnh đạo tỉnh ủy và chính quyền tỉnh tới xem trận đấu bắt nguồn từ chính quyền thành phố.
Hết giờ làm việc nhưng Tùng Lệ Lệ vẫn còn gọi điện thoại, nói một đồng chí của cơ quan liên quan tới phòng làm việc của Tùng Lệ Lệ, cầm lấy báo cáo lập tức gửi lên chính quyền tỉnh. Thật có thể nói là không nề hà vất vả.
Sau khi Hà Mẫn xong xuôi thủ tục thì gọi điện thoại báo cáo Hà Kính Học, đương nhiên cũng tiện thể báo cáo luôn lời nói của Hầu Phương Minh. Hà Kính Học nghe xong, im lặng hồi lâu mới nói một câu:
- Ngu xuẩn. Ngu ngốc.
Hà Mẫn bị mắng đầu đầy mồ hôi nhưng không có biện pháp giải thích, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.
Tào Ny Ny về nhà buổi trưa, Tào Dĩnh Nguyên lập tức kéo cô vào thư phòng, nói lại mọi chuyện.
- Chuyện này không giống như nhằm vào bố, nếu không báo cáo này không cần bố phải ký để gửi lên tỉnh.
Dựa vào sự mẫn cảm của phụ nữ, Tào Ny Ny đưa ra một đáp án rất nhanh.
Tào Dĩnh Nguyên có chút thống khổ nói:
- Bố cũng biết điểm này nhưng trong lòng vẫn rất bất an.
Đây là Tào Dĩnh Nguyên nói thực lòng. Với trí tuệ của lão, tự nhiên có thể nghĩ ra được điều Tào Ny Ny nghĩ.
Tào Ny Ny cũng thầm nhủ đúng vậy, do dự một chút, cô nói:
- Được rồi, để con gọi điện thoại hỏi một chút.
Tào Ny Ny nói xong liền ra thư phòng. Bà mẹ từ phía đối diện lại sang nói:
- Ny Ny. Mẹ cho con xem thứ này.
Nói xong lén lút lấy ra một chồng ảnh chụp. Rút ra một tấm nói:
- Chàng trai này ở thành đoàn….
Vừa ngẩng đầu lên, Tào Ny Ny đã vào phòng:
- Sau này đừng sắp đặt cho con kiểu này nữa. Thật là phiền toái!
- Con bé này, tính tình ương bướng!
Tào Dĩnh Nguyên đúng lúc đi ra. Nhìn tấm ảnh chụp bất mãn khẽ nói:
- Bà làm như Ny Ny không ai thèm lấy sao? Mất mặt!
Tào Ny Ny đương nhiên sẽ không đi ra ngoài. Vấn đề quan trọng ở chỗ là có muốn hay không. Gái lỡ thì ba mươi tuổi rồi. Lão Tào cũng rất đau đầu. Nói ra thì không tốt còn không nói thì trong lòng rất bức bối.
Buổi chiều mới ra khỏi nhà, tiếng di động lại vang lên. Dương Phàm vừa lấy ra liền thấy là số của Tào Ny Ny trong lòng không khỏi oán thầm. Cái nhà họ Tào này càng tránh thì lại càng lao vào. Ý nghĩ này của Dương Phàm thật đúng là oan uổng cho Dĩnh Nguyên. Người ta là do một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Để con gái đại diện làm cầu nối trong lòng Tào Dĩnh Nguyên cũng không tình nguyện. Tuy nhiên lại ngượng ngùng không dám gọi điện trực tiếp. Mời lãnh đạo tỉnh tới xem trận đấu bóng đá. Chuyện này Tào Dĩnh Nguyên lại không nghĩ ra nhưng thuộc hạ lại tự nhảy ra làm. Chắc chắn là muốn lợi dụng ảnh hưởng của Dương Phàm. Vấn đề đã rất rõ ràng. Còn một cái không rõ ràng chính là chiêu tiếp theo của bí thư Dương. Liệu có cất giấu đòn sát thủ nào hay không? Lần trước ở lớp học tập dành cho cán bộ thành phố Hải Tân trên trường Đảng tỉnh chính là một bài học sâu sắc. Tào Dĩnh Nguyên muốn không cẩn thận cũng không thể!
Về phần chuyện khác, cứ coi như không ai hiểu con gái bằng cha để giải thích đi. Tâm tư này của con gái Tào Dĩnh Nguyên rất rõ ràng. Điều mà Tào Ny Ny toàn tâm toàn ý mong đợi đã đứt gãy. Bằng không cho dù ngày đó lập gia đình cũng không có cách nào khác.
- Nghĩ như nào lại gọi điện cho anh thế?
Dương Phàm không có gọi hẳn tên. Trong giọng nói lộ ra vẻ tùy ý. Đối với Tào Ny Ny, Dương Phàm ít nhiều cảm thấy hơi áy náy. Vô hình trung trong mỗi lần nói chuyện đều mang theo một chút khoan dung.