Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 445 :
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
- Trước kia Giang Thượng Vân có một thư ký, bởi vì làm có một chuyện làm không tốt nên bị điều đi rồi. Chuyện hắn biết tuy rằng không nhiều lắm, nhưng có một chuyện rất thú vị.
Tùng Lệ Lệ nói xong nhìn Dương Phàm đầy van xin, thế nhưng người đàn ông này hết sức kiên quyết nên đành phải hơi hơi vặn vẹo mông, không dám động đậy gì lớn.
- Chuyện gì?
Lúc này Dương Phàm vẫn tiếp tục truy hỏi đầy tỉnh táo, Tùng Lệ Lệ thấy nhịn không được liền nằm úp sấp, há mồm cắn một cái vào vai người đàn ông này, sau đó mới nói đầy căm giận:
- Tên Giang Thượng Vân này tin dùng một số phương thuốc cổ truyền, không biết chiêu này học ở đâu, mỗi ngày đều phải ăn táo ngâm, ngày 3 quả.
Dương Phàm nghi hoặc một chút, thấy vẻ mặt của Tùng Lệ Lệ trở nên vô cùng lẳng lơ, còn đang cố nén cười liền lập tức phản ứng lại.
- Tôi thèm vào, cái phương thuốc cổ truyền này quá đặt biệt, cũng không sợ bị rối loạn.
Bị chuyện này kích thích, Dương Phàm dùng sức hất eo lên.
- Ai! anh nhẹ thôi, đau quá!
Sự tình xong xuôi, Tùng Lệ Lệ mềm oặt, nửa người vẫn úp lên Dương Phàm, nằm im không nhúc nhích. Một hồi lâu sau mới ngọ ngoạy đứng lên nói:
- Em đi lấy thuốc cho anh!
Trước khi nhét điếu thuốc vào miệng Dương Phàm vẫn không quên hôn một cái.
- Cô gái kia chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, khi Giang Thượng Vân đến tỉnh Thiên Nhai đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cô gái này trở thành người giúp việc cho Giang gia. Có một điểm mấu chốt, vợ của Giang Thượng Vân là một người bị liệt.
Choang một tiếng! Chén trà biến thành những mảnh nhỏ trên mặt đất. Ở trong thư phòng, Giang Thượng Vân có vẻ không khống chế được cảm xúc, vẻ mặt dữ tợn.
Trên hội nghị thường ủy sáng nay, Lý Hiếu Nghĩa đột nhiên nổi đóa lên, thái độ về mấy vấn đề nhân sự cương quyết đến dọa người. Nhất là ở vấn đề của Chu Giai, Lý Hiếu Nghĩa vỗ mạnh lên bàn. Chuyện biểu quyết bầu Chu Giai có được tiến vào thị ủy thường ủy hay không, Triệu Việt, Hà Thiếu Hoa bỏ phiếu trắng, những người khác đều giơ tay đồng ý.
Chuyện này có ý nghĩa gì? Giang Thượng Vân hết sức rõ ràng, người đứng đầu bên Đảng ủy và chính quyền bỏ phiếu trắng, đơn giản là không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, để Lý Hiếu Nghĩa và Giang Thượng Vân cùng nhau chém giết. Những người khác tán thành, nhất là phiếu tán thành của bên Tỉnh ủy, có ý nghĩa là Triệu Việt đã có cái nhìn về Giang Thượng Vân, cảnh cáo gõ gõ đầu một chút. Đồng thời, cũng là một thủ đoạn cân bằng trước Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc của tỉnh.
Giang Thượng Vân nghĩ đến ánh mắt lúc đó của Triệu Việt, dường như muốn nói gần đây lão Giang nhà ngươi không bị cản trở, đừng nên quên tao mới là lão đại nhá.
Cửa thư phòng mở ra, một bóng dáng phụ nữ trẻ tuổi tiến vào, tay bưng một cái đĩa nhỏ, bên trong đựng 3 quả táo ngâm.
- Ngọc Mẫn, chị em ngủ chưa?
Giang Thượng Vân thấy Tiêu Ngọc Mẫn, tâm trạng bực bội lập tức dịu đi vài phần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ừm, mau ăn cho xong đi.
Nói xong Tiêu Ngọc Mẫn đưa tới một ly trà, khi Giang Thượng Vân cầm lấy một quả táo, Tiêu Ngọc Mẫn có vẻ không nỡ nhìn, vội vàng quay đầu.
Khi chiếc váy lụa được vén lên, Tiêu Ngọc Mẫn hiểu ý xoay người sang phía khác, Giang Thượng Vân từ phía sau ghé sát miệng lại gần, âm thanh nhép nhép phát ra như tiếng con chó đang liếm nước. Khi cảm giác được bị tiến vào, Tiêu Ngọc Mẫn uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, chỉ trong chốc lát Giang Thượng Vân ở đằng sau thở hồng hộc úp lên trên bờ lưng trơn bóng của cô gái, trông như chó chết vậy.
- Em đi ngủ đây.
Tiêu Ngọc Mẫn mặt đỏ lên xoay người, sau khi cầm lấy khăn tay giúp đỡ vệ sinh liền chậm rãi rút khỏi thư phòng. Trong thời khắc đóng cửa, ánh mắt của Tiêu Ngọc Mẫn hiện lên vẻ khinh thường.
Tâm tình Liễu Diệp khá tốt, từ trong phòng làm việc của Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy đi ra liền tìm tới văn phòng của Nguyễn Tú Tú.
- Nói xong hết rồi chứ?
Nguyễn Tú Tú cười đứng lên đi ra đón, hai người là người quen cũ, mấy câu khách khí đều có thể lược bỏ.
- Khi nhận được thông báo thật bất ngờ, không ngờ loại chuyện tốt này còn có thể đến lượt tôi.
Liễu Diệp không hề có ý đắc chí vừa lòng, ngược lại còn tỏ vẻ bất ngờ. Quan hệ với Nguyễn Tú Tú mặc dù tốt, chẳng qua việc chọn người ngồi vào cái ghế thường vụ phó thị trưởng, dưới tình thế tỉnh Thiên Nhai trước mắt, Nguyễn Tú Tú khó có thể phát huy tác dụng gì lớn.
- Tôi cũng không ngờ, thật không nghĩ tới cuối cùng lại quyết định cho chị.
Đưa tới một ly trà, Nguyễn Tú Tú cười ngồi ở phía đối diện, trầm tư một lúc rồi nói:
- Nghe nói trong danh sách đề cử của thị trưởng Tào vốn không có chị, về sau là bí thư Dương thêm vào.
- Tin tức có đáng tin không?
Vẻ mặt Liễu Diệp từ từ trở nên nghiêm túc, Nguyễn Tú Tú cười cười nói:
- Là do thư ký của Tào Dĩnh Nguyên uống nhiều quá nói với người khác, ý tứ lúc đầu trên tỉnh chủ yếu là cân nhắc ý kiến của chính quyền thành phố.
Liễu Diệp mỉm cười nói:
- Tôi tương đối khiến cho người ta yên tâm!
Nguyễn Tú Tú ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng không hẳn vậy!
Liễu Diệp cười đứng lên, liếc nhìn đầy hàm ý với Nguyễn Tú Tú rồi nói:
- Tất cả sẽ nhanh chóng có đáp án, tôi cần phải trở về.
Đưa mắt nhìn Liễu Diệp biến mất ngoài cửa, Nguyễn Tú Tú khẽ thở dài một tiếng, trên mặt có hơi chút bất đắc dĩ.
Liễu Diệp đi xuống lầu không ngờ lại gặp được Chu Giai, vận mệnh mới phát sinh đã thay đổi ánh mắt của hai người phụ nữ, Chu Giai cười nói:
- Phó thị trưởng Liễu, có tiện thì cho tôi nhờ xe được không?
Liễu Diệp cười gật gật đầu, hai người một trước một sau lên xe của Liễu Diệp, sau khi xe ra khỏi tòa nhà thị ủy, Chu Dĩnh cười tủm tỉm nói:
- Chúc mừng chị Liễu!
Liễu Diệp cười mà không nói, một hồi lâu sau mới nói:
- Nếu không chúng ta cùng nhau mời bí thư Dương ăn một bữa cơm nhé?
Thấy giờ sắp hết giờ làm chiều, Dương Phàm sau khi tổ chức hai cuộc họp vừa mới trở lại trong tòa nhà thị ủy, Lý Thắng Lợi từ trên xe bước xuống cầm lấy di động lại gần hỏi nhỏ:
- Điện thoại của Liễu Diệp, có nghe hay không.
Dương Phàm đang kiêm nhiệm chức chính ủy Quân khu, có thân phận quân nhân nên cũng chào theo quân lễ rồi nói:
- Chào đồng chí, xin hỏi có chuyện gì?
- Thiếu úy Cao Thắng Quân khu phía Nam theo lệnh đến bảo vệ an toàn của ngài. Nghe thủ trưởng bố trí.
Dương Phàm ngẩn ra một chút, lập tức cười cười mời sĩ quan trông tướng tá bình thường nhưng ánh mắt rất sáng.
- Ai phái đồng chí đến đây?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Vệ Biên đang ngồi chờ Dương Phàm ở bên trong, không ngờ còn có việc này nên tò mò đi đến gần mà nhìn.
- Tham mưu trưởng Trữ Quân khu phía Nam.
Cao Thắng lớn tiếng trả lời, Dương Phàm coi như đã hiểu rõ. Xem ra người ta vẫn rất chú ý đến mình.
- Ha ha, không cần phải như vậy, tôi còn chưa đến cấp bậc cần bảo vệ. Như vậy đi, đồng chí về báo cáo nói là tôi có thời gian rảnh sẽ đi bái kiến Trữ tướng quân.
Cao Thắng có chút khó xử, Dương Phàm nghiêm mặt lại rồi nói:
- Chấp hành mệnh lệnh.
- Vâng.
Đứng nghiêm chào, Cao Thắng xoay người rời đi.
Vệ Biên ở bên cạnh trợn mắt há mồm, lắc đầu rồi nói:
- Ông làm to chuyện quá nhỉ.
- Làm người phải biết khiêm nhường một chút. Nhìn bộ dạng của ông kìa, không có tiền đồ gì hết.
Dương Phàm nghiêm mặt lại, trên mặt không hề có chút vẻ tươi cười. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, Vệ Biên rốt cuộc không nhịn được cười to.
Dương Phàm nói với giọng điệu đùa giỡn là phải khiêm nhường, trong mắt lóe ra một tia sáng. Vệ Biên không chú ý đến cái này, hưng phấn kéo Dương Phàm đi rồi nói:
- Đi, tôi dẫn ông đến một chỗ này hay lắm.
- Nói địa điểm trước đi đã.
Dương Phàm cười cười đứng im. Vệ Biên thở dài một tiếng lắc đầu rồi nói:
- Con người ông đó vẫn giống như trước đây, chuyện gì cũng muốn hỏi rõ ràng trước đã. Sợ ông rồi, tôi mang ông đến một cuộc gặp mặt của những người nổi tiếng. Hôm nay là cuối tuần, tối nay nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Nghe thấy hai chữ " gặp mặt " Dương Phàm thực sự không muốn đi, nhất là loại gặp mặt đó. Dương Phàm cảm thấy đây là một đám có tiền đến khoe khoang lẫn nhau, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì. Chẳng qua Vệ Biên lại vô cùng hưng phấn không ngừng lảm nhảm mà nói:
- Tôi nói với ông, cuộc gặp mặt tối nay chẳng những có nhiều đám thương nhân giàu có, còn có không ít người trong giới nghệ sĩ có mặt, có rất nhiều người đẹp đó.
Dương Phàm dù sao cũng không tiện để Vệ Biên mất hứng, vì thế cười nói:
- Ông dù sao cũng để tôi tắm rửa thay quần áo chứ. Bay cả đoạn đường rồi cơ mà.
Vệ Biên lúc này mới cười ha hả buông tay Dương Phàm ra, có chút xấu hổ gãi đầu nói:
- Tôi quên mất, bây giờ vẫn còn khá sớm, tôi dẫn ông đi tắm rửa thư giãn một chút, sau đó đi ăn tối.
- Vậy còn người của tôi thì sao?
Dương Phàm cười nói. Vệ Biên vội vàng nói:
- Ông yên tâm, tôi bố trí xong rồi, cho dù cần gái đến, người của tôi cũng sẽ bố trí ổn thỏa.
Dương Phàm dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là đi theo Vệ Biên ra ngoài. Hai người vừa mới xuống lầu đang định lên xe, Cao Thắng đột nhiên xông ra đứng trước xe kính cẩn hành lễ.
- Đồng chí không phải đã về rồi sao?
Dương Phàm đúng là có chút kỳ quái, thầm nói tên này sao như âm hồn bất tán vậy?
Cao Thắng lớn tiếng nói:
- Trữ tướng quân ra lệnh cho tôi làm lái xe cho ngài. Chỉ cần ngài còn ở tỉnh Nam Việt một ngày, tôi sẽ đi theo ngài một ngày.
Lần này Dương Phàm đã hiểu, đây là người ta muốn báo đáp chuyện lần trước Dương Phàm buông tha cho Trữ Kiếm Nam. Đương nhiên nếu không phải có Trương đại tướng, Trữ trung tướng đã không nhiệt tình làm như vậy. Phái một thiếu úy làm lái xe cho Dương Phàm, người trẻ tuổi không phải đều cảm thấy rất hãnh diện và tự hào sao? Người trẻ tuổi đều có sĩ diện, Trữ trung tướng cảm thấy mình sắp xếp như vậy sẽ có thể làm cho Dương Phàm hài lòng.
Do dự một chút, Dương Phàm thầm nói mình cũng nên cho người ta một cơ hội chứ. Trữ trung tướng là người có quyền rất lớn ở Quân khu phía Nam. Lão ta nợ người một ân tình, ít nhiều cũng có chút lo lắng, làm chuyện tốt rồi mong được báo đáp, điều này đâu ít người làm. Lòng người là khó nắm bắt nhất mà. Dương Phàm cảm thấy không nên cho Trữ tướng quân có suy nghĩ mình là kẻ thi ân cầu báo.
Chẳng qua phương pháp báo đáp này khá đặc biệt. Dương Phàm đoán không ra bên trong còn có nhân tố nào khác hay không?
- Đi theo thì đi theo. Đổi lại quần áo bình thường đi.
Cao Thắng đứng nghiêm chào rồi lập tức đi vào trong khách sạn, có lẽ là tìm toilet thay quần áo. Hai người Dương Phàm đứng ở cửa chờ. Vệ Biên không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu.
- Vệ Biên, ông nói thật với tôi về cục diện ở Dương Thành đi?
Dương Phàm phát giác ra điểm gì đó, nhìn Vệ Biên đầy ẩn ý. Vệ Biên cũng rất thông minh, đảo đảo mắt một chút rồi nói:
- Xem ra có người đang nhìn chằm chằm vào đoàn Khảo sát do ông cầm đầu. Hoặc là nói có người nhìn chằm chằm vào ông.
Đây có lẽ là cách giải thích hợp lý nhất, Dương Phàm hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Có người muốn làm xấu tôi đây mà.
- Điều này cũng khó nói. Dương thành rất đặc biệt. Lời nói của bí thư Chúc mà cũng có người không chấp hành cơ mà.
Vệ Biên cười lạnh một tiếng, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thầm nói không biết chừng mình cũng bị ai đó tính kế.