Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 446 : Được người nhớ đến
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
Câu nói này của Vệ Biên đã nói rõ rất nhiều chuyện, Dương Phàm mặt không chút cảm tình nói:
- Vệ Biên, tìm mấy người có thể tin tưởng giám sát chặt khách sạn này. Miễn cho xảy ra chuyện gì đấy.
- Có cần gọi điện cho chánh văn phòng Mạnh không?
Vệ Biên có chút khẩn trương, việc này quan hệ đến lợi ích của bản thân, nên chút hưng phấn vừa nãy của hắn đã sớm không còn. Dương Phàm cười hắc hắc mắng:
- Nhìn ông đó, chẳng có chút tiền đồ gì cả. Ông nếu không làm được thì tôi sẽ để đoàn Khảo sát đến nhà khách Quân khu ở.
Dương Phàm vừa nói thế làm cho Vệ Biên khẩn trương. Dương Phàm không phải đang làm khó hắn, mà là đang nhắc nhở Vệ Biên. Muốn đứng vững thì phải kiên quyết một chút, đừng nghĩ đông nghĩ tây do dự không quyết.
- Được rồi, người ta ngay cả tôi mà cũng dám tính kế, nếu không phải thiếu úy Cao nhắc nhở một chút, thì tôi lần này đúng là đã ngã đau. Muốn chơi tôi hả, hừ hừ, tôi cũng không phải kẻ dễ chọc vào đâu.
Vệ Biên hung hăng nói một câu như vậy, sau đó hắn rút điện thoại di động ra đi sang bên cạnh, càu nhàu vài câu với người đầu bên kia. Lúc về thì vẻ mặt Vệ Biên đã bình tĩnh hơn.
Lúc này Cao Thắng đã thay đổi đồ dân sự, rất tự giác thành người lái xe. Dương Phàm cười cười lên xe trước, Vệ Biên khẽ cắn môi theo sau. Khi ngồi cùng hàng ghế phía sau với Dương Phàm, Vệ Biên không khỏi phì cười rồi nói:
- Tôi đúng là có tật nhát gan, nếu không bây giờ cũng chẳng kém như thế này.
Dương Phàm nghe thấy thế không nói gì. Vệ Biên nói địa chỉ, Cao Thắng lái xe đến một câu lạc bộ rồi dừng lại. Khi Dương Phàm và Vệ Biên xuống xe, Vệ Biên cười ha hả nói:
- Đến nơi này thì nghỉ ngơi một chút, nơi này làm ăn chân chính. Tôi cũng không tin bọn chúng dám làm loạn ở chỗ này.
Khi Dương Phàm lên lầu, Cao Thắng không đi theo mà tìm một chỗ ngồi uống nước ở tầng dưới. Người này trên đường đi không nói một câu, thoạt nhìn khá chất phác. Trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ, quan quân như Cao Thắng không phải đám quan quân bình thường. Nếu không Trữ tướng quân sẽ không để Cao Thắng làm lái xe cho Dương Phàm. Cao Thắng nói rằng Trữ trung tướng có việc không thể đến, nhất định là nói cho qua chuyện. Về bản chất Cao Thắng biết chuyện này nhưng không tiện nói ra. Dương Phàm cũng biết nguyên nhân nhưng không nói. Đương nhiên thật sự có việc nên Trữ tướng quân mới bố trí Cao Thắng như vậy. Tóm lại địa phương không thể nhúng tay vào quân đội. Nếu chọc vào một vị trung tướng thì đúng là không mấy người dám.
Câu lạc bộ đúng là thuộc hàng cao cấp, các cô gái phục vụ bên trong ai cũng xinh đẹp. Dương Phàm cùng Vệ Biên đi vào trong phòng. Một thiếu phụ xinh đẹp khoảng 25, 26 tuổi cười hì hì đi vào, mời hai người ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó người phụ nữ này hạ ghế xuống một chút, bộ ngực đầy đặn hẩy hẩy vào vai Vệ Biên, nhỏ giọng nói:
- Vệ thiếu gia, đã chuẩn bị như ngài phân phó.
Dương Phàm thấy cảnh này trong lòng không khỏi buồn cười. Sau khi đi vào Vệ Biên không hề giới thiệu, có lẽ điều này làm người phụ nữ kia lo lắng, ánh mắt không ngừng lướt nhìn Dương Phàm.
- Bố trí lúc trước bỏ đi, tối nay còn phải tham gia cuộc gặp mặt nữa.
Vệ Biên vừa nói liền không khách khí dùng tay ôm eo người phụ nữ. Người phụ nữ biết ý cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Vệ Biên. Vệ Biên nói thầm một lát, mặt người phụ nữ hơi đổi ngẩng đầu nhìn Dương Phàm.
- X X X, có lầm không đó.
Vừa nói người phụ nữ liền cười cười xin lỗi với Dương Phàm:
- Rất xin lỗi, tôi có việc phải đi ra ngoài.
Chờ người phụ nữ này đi ra, Dương Phàm nhìn Vệ Biên đang có chút đắc ý, không khỏi cười mắng:
- Ông lại làm cái gì đó? Tôi thấy ông rất quen thuộc người này, có phải là có một chân không. Người này cũng được đó.
Vệ Biên nghe xong mỉm cười nói:
- Chiếm chút tiện nghi tay chân thì có, còn nếu bảo cô ta lên giường với tôi, tôi không có cái gan đó. Vừa nãy tôi nói với cô ta là có người muốn làm loạn câu lạc bộ này.
Có thể mở một câu lạc bộ như thế này, có lẽ người phụ nữ này cũng không đơn giản. Vệ Biên cũng không dám đụng chạm đến thì đây chắc là người tình của nhân vật lớn nào đấy. Cụ thể Dương Phàm không muốn hỏi, ý của Vệ Biên rất rõ ràng, cho một vài người thuốc đau mắt. Kế ly gián này chưa chắc có bao nhiêu hôm qua, nhưng đủ để làm loạn đám người đó.
Hai người cười cười nói nói một lát, rất nhanh người phụ nữ lúc nãy dẫn hai cô gái trẻ tuổi đi vào, trên tay mỗi người còn cầm một bộ quần áo.
- Mời hai ngài thay quần áo rồi xông hơi một chút, sau đó để các em đấm bóp.
Dương Phàm mặt không đổi sắc thay quần áo, lúc này người phụ nữ đang nhỏ giọng nói với Vệ Biên. Dương Phàm dùng ánh mắt có thể thấy trên mặt người phụ nữ này có chút khẩn trương, xem ra người làm chuyện này có lai lịch không nhỏ.
Có thể do thời gian vẫn còn sớm nên cả phòng xông hơi chỉ có Dương Phàm và Vệ Biên, hai người ngồi tắm không nói gì, một mực dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Vào trong phòng xông hơi, một cơn sóng nhiệt đánh tới, lỗ chân lông mở ra làm Dương Phàm sảng khoái hừ một tiếng. Những nơi này nói thật ra Dương Phàm rất ít đến.
Khi Vệ Biên và Dương Phàm ngồi cạnh nhau, Vệ Biên thấy xung quanh không có ai khác và có thể nói chuyện, hắn lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Người phụ nữ vừa rồi đã đi hỏi thăm, quả thật có người hỏi về lịch trình của tôi. Cũng may phát hiện kịp thời, nếu không phiền phức to.
Dương Phàm nhắm mắt lại nhỏ giọng nói:
- Cô ta sao?
Dương Phàm khinh thường cười lạnh một tiếng:
- Cô quên xuất thân của tôi rồi sao?
Hà Tiểu Mai cười hắc hắc nói:
- Cô ta đoạt vài hợp đồng của tôi. Tôi còn mong anh thu thập cô ta, tốt nhất chờ chút cô ta không quyến rũ được anh thì cho anh dùng thuốc hoặc là buộc anh lại, cho anh làm một Phách Vương cung.
Hà Tiểu Mai cười cười đầy lạnh lẽo, xem ra người phụ nữ Nam Trân Trân này đã làm Hà Tiểu Mai bị thiệt hại không ít. Hơn nữa Hà Tiểu Mai rất nhớ thù. Hà Tiểu Mai trước mặt Dương Phàm không hề che lấp tâm trạng và quyến rũ của mình. Nhưng thật ra Dương Phàm cũng không có cảm giác gì nhiều chỉ thấy vị trí bạn bè bình thường mà thôi. Hà Tiểu Mai biết Dương Phàm là người như thế nào. Trong lời nói của Hà Tiểu Mai rõ ràng là không che giấu sự chia rẽ Dương Phàm và Nam Trân Trân, chẳng qua có trời mới hiểu tại sao lại thế. Hà Tiểu Mai hơi nhích ngồi gần Dương Phàm, thực ra cũng không có ý đồ nào khác. Hà Tiểu Mai bây giờ đã rất thu liễm không còn xằng bậy như lúc ở tỉnh Giang Nam nữa, càng không dám suy nghĩ với Dương Phàm.
- Người không phạm tôi, tôi không phạm người.
Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Lúc này một người đàn ông đeo kính khá đẹp trai cười cười đi tới rồi nói:
- Tiểu Mai, em gặp bạn sao?
Hà Tiểu Mai cười cười đứng lên giới thiệu:
- Giới thiệu một chút, ông xã tôi Quế Thanh Hoa. Vị này là bạn cũ ở tỉnh Giang Nam – Dương Phàm.
Dương Phàm cười cười bắt tay nói:
- Ha ha, sao không báo một tiếng chứ?
Lời này của Dương Phàm làm cho Hà Tiểu Mai nhìn hắn với ánh mắt khá chua xót:
- Vậy khi anh lên chức sao không nói gì với tôi. Hòa nhau mà.
Mọi người cũng không so đo chuyện này, ba người ngồi với nhau khá vui vẻ. Dương Phàm lúc này mới biết hôn nhân giữa Hà Tiểu Mai và Xa Đỉnh đã không được diễn ra. Sau đó Hà Tiểu Mai xuống phía Nam kinh doanh thì quen Quế Thanh Hoa; rất nhanh hai người yêu nhau và nói chuyện kết hôn. Dương Phàm thấy ánh mắt của Quế Thanh Hoa nhìn Hà Tiểu Mai khá âu yếm, thầm nghĩ coi như Hà Tiểu Mai bây giờ đã tìm được một chỗ dựa đáng có. Khó trách người phụ nữ Hà Tiểu Mai này không về tỉnh Giang Nam nữa. Sợ là không thích Quế Thanh Hoa nghe mấy lời không dễ nghe về mình.
Đột nhiên trong sân vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ba người cũng bị hấp dẫn nhìn sang. Lúc này có một cô gái xinh tươi không nhiễm bụi trần từ từ đi vào. Dương Phàm ngẩn ra một chút thầm nói không phải là Tần Hinh sao?
- Hạ Bình Nam thật có bản lĩnh, làm như thế nào mà có thể mời được Tần Hinh đến đây chứ?
Hà Tiểu Mai hâm mộ nhỏ giọng nói một câu. Quế Thanh Hoa cười nói;
- Cuộc gặp mặt tối nay chuyên môn thực hiện vì Tần Hinh mà. Nghe nói Tần Hinh mới từ nước Ý về. Mấy năm nay Hạ Bình Nam làm ăn càng lúc càng lớn, nếu không sao có thể ở nhà tốt như thế này chứ?
Hà Tiểu Mai nói tiếp:
- Tất cả người phụ nữ ở trong biệt thự này đều không thể sánh bằng cô nữ minh tinh Tần Hinh này.
Quả nhiên một đám đàn ông rất nhanh vây quanh bên cạnh Tần Hinh. Trên mặt Tần Hinh mang theo nụ cười thản nhiên, gật đầu chào hỏi. Đột nhiên Tần Hinh ngẩn ra một chút, trong lòng hơi mẫn cảm, hai mắt quay sang nhìn được Dương Phàm.
Khi ánh mắt nhìn nhau, trên mặt Tần Hinh lộ rõ vẻ mừng như điên. Dương Phàm kịp thời lắc đầu, vẻ mặt Tần Hinh lập tức khôi phục thái độ bình thường. Chỉ là nụ cười trên mặt từ khách khí đã thêm vài phần chân thật.
Cuộc gặp mặt tiếp tục diễn ra, Tần Hinh từ từ đi về phía Dương Phàm. Kết quả trên đường đi không ngừng có người ngăn lại nói chuyện. Tần Hinh không ngừng ứng phó, chỉ có vài chục bước mà đã đến nửa tiếng, gần như là đứng im tại chỗ.
Dương Phàm thấy thế thở dài một tiếng, giơ chén lên nói với vợ chồng Hà Tiểu Mai:
- Bị Hà Tiểu Mai nói trúng rồi.
Lúc này Nam Trân Trân lại cầm chén rượu đi tới, cười hì hì đến gần Dương Phàm, đưa tay ra theo kiểu Châu u rồi nói:
- Anh Dương, nhảy một điệu chứ?
Dương Phàm cười cười lắc đầu, không hề đứng lên nói:
- Xin lỗi, uống nhiều quá nên không thích động.