Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 450 : Lời hứa không đủ trọng lượng
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
Vừa nói xong thì Chúc Đông Phong đã buông điện thoại xuống. Dương Phàm nhìn điện thoại di động trong tay không khỏi cười một tiếng. Dương Phàm vốn định gọi điện cho Trần Chính Hòa, nhưng Điền Trọng gọi điện tới cho mình thì xem ra gọi cho ông bố cũng là thừa. Tâm trạng Dương Phàm trở nên nặng nề một chút. Dương Phàm đưa tài liệu cho Lý Thắng Lợi, sau đó im lặng không nói gì.
- Vệ Biên, ông nhìn chằm chằm Hạ Bình Nam cho tôi. Tôi muốn tài chính trong tay hắn để làm một chuyện lớn. Mạnh Quang Viễn đã dặn ông chưa?
Dương Phàm trầm giọng nói. Vệ Biên liền không còn cười hì hì nữa mà trở nên nghiêm túc nói:
- Ý chính thì chánh văn phòng Mạnh đã nói. Chánh văn phòng Mạnh nói lần này phải làm thật đẹp, như vậy tôi sẽ không thiếu công lao.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Việc này ông cứ yên tâm. Nhiều nhất là nửa năm nữa ông sẽ tiến thêm một bước. Tương lai ông cũng có thể hãnh diện trước mặt ông già.
Vệ Biên cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ông già tôi gan hơi nhỏ, đúng là cầm tinh con thỏ. Ông già vừa thấy tình hình không ổn là bỏ chạy. Chẳng qua trước khi đi đã đề cử người nối nghiệp với tỉnh ủy. Nhưng thật ra bí thư Chúc gần đây lại thưởng thức một người.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đây là chỗ cao minh của ông già nhà ông. Quân tử không đứng dưới bức tường lung lay.
Cao Thắng đi chiếc xe quân đội, biển số xe có thể dùng chữ "quá phô trương" Lúc xe vào trong Quân khu thì không bị dừng lại, chẳng qua chỉ đi hơi chậm mà thôi.
Xe của Dương Phàm vừa biến mất trong tầm mắt, Trữ Kiếm Nam và Trữ Vân trên lầu mới đi xuống. Trữ Vân nhìn về phía xa xa rất bất mãn nói thầm:
- Có gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải là một thằng con hoang sao?
Trữ trung tướng mặc dù già nhưng lỗ tai rất thính, nghe thấy Trữ Vân nói như vậy mắt liền lóe ra một tia tàn độc, trừng mắt nhìn.
- Những lời này sau này nếu mà còn từ trong miệng mày phun ra, không cần biết tao có nghe được từ đâu, mày cứ chờ tao thu thập đi. Mày không muốn tốt nhưng tao không hy vọng mọi người bị mày liên lụy.
Trữ Kiếm Nam đứng bên muốn nói gì cũng không dám nói. Hôm nay Trữ Vân thông báo hắn đến đây là có mục đích, muốn nhân cơ hội tạo quan hệ với Dương Phàm nhằm kiếm hai miếng đất ở thành phố Hải Tân. Thành phố Hải Tân bắt đầu từ những năm 90 thế kỷ trước xây dựng không có quy hoạch gì, mấy năm nay đang không ngừng tiến hành điều chỉnh. Từ góc độ xây dựng thì thấy đây là cơ hội phát tài rất lớn. Rất đáng tiếc Dương Phàm không hề cho chút mặt mũi nào. Trong lòng Trữ Kiếm Nam mặc dù có chút bất mãn nhưng không dám để lộ ra mặt, chỉ có thể hy vọng vào con em họ Trữ Vân này. Lại nói hai người tuy là anh em nhưng từ hồi trung học đã có quan hệ loạn luân. Bây giờ Trữ Kiếm Nam đang làm việc trong công ty xây dựng của Trữ Vân. Trữ Vân cũng không phải là kẻ kém cỏi gì. Trữ trung tướng quản lý hậu cần, cả quân khu có rất nhiều đất đai, dựa vào những mảnh đất này và một vài thủ đoạn nên Trữ Vân kiếm được không ít tiền. Chính là vì vậy Trữ trung tướng gần đây bị người bẩm báo lên cấp trên. Nếu không phải Trương đại tướng ra mặt nói vài câu, Trữ trung tướng không biết chừng cũng bị liên quan.
Đúng là hai anh em này không có ai ra hồn nên Trữ trung tướng mới hạ quyết tâm thể hiện tốt một chút, ý chính là để cho Dương Phàm chút ấn tượng. Điều này là nhằm tạo dựng quan hệ, sau này cho dù có lui xuống thì có chuyện gì cũng có thể tìm đến Dương Phàm. Đáng tiếc nỗi khổ tâm của Trữ trung tướng không được con cái nhận ra. Không thể nói Trữ Vân là ngu, ngu thì làm sao có thể kiếm được tiền như vậy chứ. Chỉ có thể nói ả ta có tiền đó nhưng nhìn không xa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Những lời này của Trữ trung tướng rất nặng, thấy hai anh em lại không có ý để vào trong lòng, Trữ trung tướng không khỏi cười khổ một tiếng. Trữ trung tướng nhắm mắt trầm ngâm một lát rồi từ từ đứng lên nói:
- Chuyện sau này của hai đứa, tôi không quan tâm, không hỏi đến nữa, tự mình làm đi.