Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 451 : Ám thủ
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
Xe ra khỏi Quân khu, trên mặt Vệ Biên mang theo một tia không thể cân nhắc, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm đang rất bình tĩnh. Vệ Biên lái xe vừa nhanh vừa ổn định, Dương Phàm nhắm mắt dựa lưng vào ghế, một lát sau mới mở mắt ra.
- Vệ Biên, đặt ba chiếc vé máy bay, sáng ngày mai đến tỉnh Giang Nam.
Vệ Biên gật đầu không có bất cứ ý kiến gì, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Còn có gì cần chuẩn bị không?
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Không còn gì hết, chỉ là ông cũng phải thu thập hành lý đi với tôi một chuyến. ông là người liên lạc, đi theo nhận biết người của tôi đi.
Mặt Vệ Biên co quắp lại, muốn nói lại thôi. Vệ Biên thiếu chút nữa nói một câu: "Sau này tôi đi theo ông" nhưng trong nháy mắt sắp phát ra khỏi miệng thì Vệ Biên đã ngậm lại. Từ bề ngoài có thể thấy tiền đồ của Dương Phàm rất rộng lớn, nhưng nếu Vệ Biên chủ động mở miệng nói thì lại là đứng núi này trông núi nọ. Vừa mới lên chiến hạm hào hoa của Chúc Đông Phong, Vệ Biên do dự cũng là bình thường.
Dương Phàm liếc nhìn Vệ Biên một cái như nhìn thấu tâm trạng của hắn. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Có chuyện sau này ông sẽ thấy rõ. Bây giờ không cần tỏ thái độ gấp như vậy.
Mặt Vệ Biên hơi vặn vẹo nhăn nhó một chút, cố gắng cười cười một tiếng rồi nói:
- Như vậy thì tôi sẽ mở mắt mà đợi.
Dương Phàm vỗ vỗ vai Vệ Biên rồi nói:
- Chỉ cần ông không phụ tôi, tôi tự nhiên sẽ không phụ ông.
Điều này có điều kiện cam đoan, Vệ Biên nghe thấy thế không khỏi nở nụ cười chân thành. Tay hai người lại bắt chặt lấy nhau.
Tỉnh Giang Nam, trong nháy mắt khi đi ra khỏi sân bay, Dương Phàm thấy khuôn mặt ngăm đen của Trần Thái Trung. Mấy người đàn ông cao lớn mặt không đổi sắc tản ra trong đám người, đi theo không xa không gần.
- Vất vả rồi.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm ôm Trần Thái Trung một chút. Trần Thái Trung cầm lấy hành lý rồi dẫn Dương Phàm, Lý Thắng Lợi và Vệ Biên ra bãi đỗ xe.
Dương Phàm lên một chiếc xe Mercedes - Benz hào hoa, Trần Thái Trung giơ tay ngăn Vệ Biên và Lý Thắng Lợi lại. Bên cạnh xuất hiện một người đàn ông khác dẫn hai người Lý Thắng Lợi lên một con xe.
Trong xe tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt. Thu Vũ Yến ngồi ở trong đang vui mừng, nhưng trong mắt lại có vài phần ai oán.
Cửa xe vừa mới mở ra, Thu Vũ Yến đã lao tới, đôi môi đỏ mọng hôn mãnh liệt vào mặt, vào môi Dương Phàm. Chiếc xe Mercedes – Benz đã được bỏ rất nhiều tiền để thiết kế lại nên hai người dù làm gì ở phía sau thì người ngồi đằng trước cũng không thấy, không nghe được gì.
Thu Vũ Yến là một người phụ nữ trầm tĩnh, lạnh lùng, trong vấn đề nam nữ cũng không quá nóng bỏng. Chẳng qua hơn hai tháng không gặp, Thu Vũ Yến dù lạnh đến đâu cũng như đất hạn khát khao mưa móc.
Kết quả của một phen dây dưa đó là Thu Vũ Yến rất nhanh mềm nhũn lại, người như không có xương cuộn mình vào trong lòng Dương Phàm. Một tay cầm lấy tay người đàn ông đang làm chuyện xấu ở chỗ kín của mình, nhưng lại không có sức lực mà ngăn cản. Thu Vũ Yến bị khiêu khích đúng là không thể nào nhịn được nữa liền đỏ mặt rên lên một câu. Thu Vũ Yến không thèm để ý đây là đâu liền vén váy lên lộ ra đôi tất chân và đôi chân thon dài, sau đó nghiêng người lại, quay đầu nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ.
Sau một phen điên cuồng chiến đấu, thay bộ quần áo Thu Vũ Yến đã chuẩn bị sẵn, hai người dựa vào nhau thở dốc. Sau khi hơi thở dần bình ổn lại, Thu Vũ Yến tiến vào trạng thái làm việc rất nhanh.
- Lần này động tĩnh quá lớn, cần phải tránh bên ngoài chú ý. Mấy người bọn em thương lượng một chút, hợp thành ba tổ công tác nhỏ, phân biệt triển khai công tác ở ba thành phố Kinh, Hỗ, Dụ. Danh tiếng của tỉnh Giang Nam không quá lớn, rất thích hợp làm đại bản doanh. Tuy nhiên theo ý tứ của anh, em đã sắp xếp công tác trước. Đây là bản kế hoạch hành động cụ thể.
Dứt lời Thu Vũ Yến khoát tay, lấy ra một xấp tài liệu như thể ma thuật.
Dương Phàm giơ tay muốn cầm lấy, Thu Vũ Yến cười duyên nói:
- Làm lão gia cho em thì em đưa.
Nói xong, Thu Vũ Yến mở kẹp tài liệu ra, chọn một tư thế thoải mái tựa vào ngực Dương Phàm, mở từng tờ ra giảng giải.
- Kế hoạch cụ thể phân làm ba bước. Bước đầu tiên chính là dùng rất nhiều cổ đông nhỏ lẻ, lặng lẽ mua cổ phần của Đại Hoa, bước một này đã bắt đầu triển khai từ một tuần trước. Vốn định chờ anh tới rồi mới ra tay, tuy nhiên hiện tại trực thị trường chứng khoán có sóng nhỏ, ba người bọn em thương lượng với nhau, quyết định trước tiên cứ mua gom với quy mô nhỏ. Để bí mật, mỗi ngày chỉ mua một số lượng nhất định.
Nói tới đây, Thu Vũ Yến đột nhiên ngừng lại một chút, ngồi dậy nhìn Dương Phàm nói:
- Căn cứ mạng lưới tình báo của chúng ta, tài chính hiện tại chuẩn bị vẫn chưa đủ để lay động căn cơ của Tập đoàn Đại Hoa. Đối với điểm này, anh có điều gì muốn nói không?
Thu Vũ Yến không ngờ dùng giọng điệu chất vấn nói chuyện với Dương Phàm. Điều này quả thật hơi bất ngờ. Dương Phàm vẫn đang nhắm mắt, lúc này khẽ nhếch miệng cười xấu xa, hạ giọng nói:
- Em dám hoài nghi anh à?
Thu Vũ Yến không hề sợ hãi chút nào, ưỡn ngực nói:
- Đây là thái độ trách nhiệm của em! A…
Ngực Thu Vũ Yến bị tập kích, rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan, giờ lại càng đỏ hơn khi ngón tay Dương Phàm tùy tiện tiến lui trên da thịt mình, thân thể cũng rung lên.
- Không có gì, chờ một chút cho ông gặp người. Tôi sẽ để họ phối hợp với ông xử lý chuyện Dung Tĩnh.
Dương Phàm hạ giọng cười nói.
Sắc mặt Vệ Biên đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng nhìn Dương Phàm nói:
- Cảm tạ sự tín nhiệm của ông! Tôi sẽ không nói cho những người khác chuyện Dung Tĩnh.
Câu nói này rất rõ ràng, cho dù là Chúc Đông Phong, Vệ Biên cũng sẽ không lộ ra chiêu ngầm này.
Dương Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Ông đã tới đây tức là mọi người cùng trên một con thuyền. Tôi chỉ có thể nói sự tín nhiệm của Mạnh Quang Viễn đối với ông nằm ngoài dự liệu của tôi. Với dục vọng khống chế đại cục của mình, Chúc Đông Phong sẽ không cam tâm cho bất cứ thứ gì ngăn cản. Tôi hợp tác với ông ta chỉ là do gặp cơ hội. Về phần lựa chọn sau này của ông sẽ phụ thuộc vào ánh mắt của ông.
Vệ Biên nghe xong trầm tư một hồi, đang định nói chuyện thì xe dừng lại.
Trước cửa hội sở Huy Thương, Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn đang mỉm cười đứng đón. Dương Phàm vỗ vai Vệ Biên nói tiếp:
- Thực sắc tính dã (Ăn uống sắc dục là bản tính – Mạnh Tử), ở đây có đồ ăn ngon, còn có cả mỹ nữ. Tối nay cứ thoải mái thư giãn đi.
Vệ Biên nhe răng cười dâm, hạ giọng nói:
- Tôi thích đồng phục.
Sau một hồi giới thiệu, tất cả mọi người nhận thức nhau. Một mạng lưới ngầm kết nối tỉnh Nam Việt và tỉnh Giang Nam bước đầu thành hình, người nắm giữ đầu mối đương nhiên là Dương Phàm.
Mấy người đàn ông tụ tập với nhau, không khí khá thoải mái. Chu Tử Dương đã hơi mập ra, tựa vào sô pha nghe Dương Phàm nói tới chuyện Dung Tĩnh xong, không khỏi nhếch miệng cười mờ ám nói:
- Loại chiến thuật này rất hợp khẩu vị của tôi, tuy nhiên không biết nắm chắc bao nhiêu phần mà thôi.
Vệ Biên mỉm cười nói:
- Theo tôi biết, Dung Tĩnh năm nay 20 tuổi, hình thức bình thường, tuy nhiên bạn trai của cô ta khá đẹp trai. Nói là du học ở New Zealand không bằng nói là cả ngày chơi đùa. Mấu chốt là chơi đùa không bị ai cản trở, đánh bạc, chơi thuốc, ngủ bầy đàn, vân vân… thích thế nào là nghịch thế đó.
Lúc này Dương Phàm đột nhiên ngắt lời hỏi:
- Ông có chuẩn bị gì chưa?
Vệ Biên mỉm cười đón nhận ánh mắt ý tứ hàm súc của Dương Phàm, nói:
- Không sai, kỳ thật sau khi gặp nhau ở Dương Thành, tôi đã chuẩn bị chút rồi. Tôi cũng có tham vọng muốn tiến lên phía trước mà. Quan hệ của Bí thư Chúc và chủ tịch tỉnh Đinh thì ai mà không biết. Lại nói tiếp, tôi vẫn phi thường do dự, dù sao chiêu này vẫn hơi có mùi thịt chó, không thể đưa lên bàn tiệc được.
- Thử một lần cũng không sao mà. Nếu có thể không dùng thì không dùng. Lo trước khỏi hoạ thôi!
Dương Phàm nói một câu kết thúc.
Chu Tử Dương nhăn mày nói:
- Dương Phàm, chú nói vô nghĩa. Tôi chỉ biết chú trọng tới hiệu quả thực tế. Lần này mà làm cho tốt, tất cả mọi người đều phát tài.
Chỉ một câu này đã lộ rõ đầy đủ lập trường của Chu Tử Dương. Từ góc độ cá nhân, không hề khó để phát hiện Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn cùng nhau tham gia với mục đích cuối cùng là đi nhờ xe kiếm chút tiền.
Vệ Biên cần lập công nhưng rốt cục hắn vẫn là người trong nhà nước, có những việc thực sự là không thể vượt quá giới hạn được.
Cho nên Dương Phàm và Vệ Biên đều có sự e dè từ trong nội tâm đối với những chiêu thức nham hiểm kiểu đó.
Trước mặt Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn, Dương Phàm có lời không thể nói được. Sau một phen tọa đàm dặn dò công việc, Dương Phàm bỏ lại Vệ Biên, mang theo Lý Thắng Lợi, nói là có việc phải đi trước.
Sau khi khởi động xe, Lý Thắng Lợi lộ vẻ kích động, quay đầu lại nhìn Dương Phàm nói:
- Bí thư Dương. Cảm tạ ngài đã tín nhiệm.
Dương Phàm cười, khoát tay ra vẻ không có gì, như thể lần này mang Lý Thắng Lợi hối hả ngược xuôi sự tình căn bản không đáng giá nhắc tới. Lý Thắng Lợi phi thường rõ ràng trong lòng. Có thể đi theo, mặc dù không tiếp xúc nhiều về thực chất, nhưng cũng đã xác lập một vị trí thân tín. Dương Phàm không thèm để ý gì, Lý Thắng Lợi mà không tỏ thái độ chính là trong lòng có ý tưởng.
Nhắm mắt lại tựa vào ghế, Dương Phàm điểm lại toàn bộ sự tình. Từ đầu tiên bắt đầu ôm kế hoạch giúp đỡ Du Nhã Ny trên thị trường chứng khoán, sau này đến kế hoạch Hoa Đan Liệt xin Chúc Đông Phong tham gia. Dần dần ích lợi của mấy đại tập đoàn chính trị đều toàn diện nổi lên. Bề nổi là việc tranh danh ngạch Hoa Đan Liệt của thành phố Hải Tân. Bề chìm là trận chiến trên thị trường chứng khoán. Tiến tới diễn biến thành Chúc Đông Phong nhân cơ hội dựa thế bắt đầu đấu tranh trong lĩnh vực kinh tế của tỉnh Nam Việt, rất nhanh lan tràn đến lĩnh vực chính trị.