Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 452 : Còn có thể tin tưởng ai
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
Hết thảy những biến hóa này xảy ra rất nhanh, đáp ứng không xuể. Chờ khi trận thế đã mở ra hết, Dương Phàm thấy rõ ràng cục diện thì đã đến lúc chỉ có tiến không lùi. Trần gia không thể thua, thua là đại biểu cho việc cha con Trần Chính Hòa sẽ bị trọng thương trên con đường chính trị. Sau này Trần Chính Hòa muốn nâng cao một bước chính là người si nói mộng. Đồng thời tiền đồ chính trị của Dương Phàm cũng sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng. Tương tự, Chúc Đông Phong cũng không thể thua trận chiến này, nếu không, viễn cảnh huy hoàng được lọt vào nội các chỉ có thể chờ kiếp sau.
Nghĩ tới hậu quả, Dương Phàm lại càng cảm giác Chúc Đông Phong dường như không toàn lực ứng phó. Chỉ đưa ra một Hạ Bình Nam. Đây là toàn bộ của cải của Chúc Đông Phong sao? Ở trận đại quyết chiến quyết định rồi tiền đồ và vận mệnh này, Chúc Đông Phong chỉ đơn giản tỏ vẻ một chút như vậy là xong sao?
- Dừng xe!
Dương Phàm đột nhiên giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại, giọng điệu âm trầm nói:
- Tôi đi xuống đi bộ.
Vấn đề là ở đâu? Dương Phàm bước chậm trên đường. Lý Thắng Lợi vội vàng đổi vị trí cho Trần Thái Trung, tự mình lái xe thong thả đi theo. Trần Thái Trung thì không xa không gần, đi cách phía sau Dương Phàm năm bước.
Cứ cúi đầu đi nên Dương Phàm không nhìn thấy phía trước có hai cô gái vừa đi vừa cười nói chuyện cũng không hề chú ý tới Dương Phàm đang đi thẳng tới. Cảm giác được trước mặt có người, Dương Phàm không khỏi giơ tay lên đẩy người phía trước theo tiềm thức.
- Tiểu lưu manh!!
Một tiếng mắng xấu hổ và giận dữ vang lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm ngẩng mặt lên, vẻ mặt không vui hỏi:
- Cô nói cái gì?
Vừa nhìn thấy tay mình đang đặt trên ngực một cô bé, hắn khẩn trương rụt tay lại.
Hai cô bé thấy rõ ràng anh chàng đẹp trai trước mặt không hề có vẻ gì là lưu manh, thậm chí anh ta còn đẹp trai không thua gì những diễn viễn điện ảnh. Nghĩ người thế này chắc không phải loại hư hỏng, các cô cũng không có ý tiếp tục nổi giận.
- Rất xin lỗi. Tôi mãi nghĩ quá nên không nhìn đường.
Dương Phàm khẩn trương xin lỗi.
Cô bé bị sờ trúng không ngờ đỏ mặt nói:
- Không sao, về sau đi đường thì chú ý một chút.
Sau đó hai cô nắm tay nhau đứng đó, cũng không có ý rời đi.
Chu Minh Đạo cười khổ chuyển lại lời.
Dương Phàm đứng ở ban công, một cơn gió thổi tới, lạnh toát lưng.
- Nhờ thầy chuyển cáo với ông cụ. Có những người đã toàn lực tin tưởng trợ giúp em, em sẽ không vì cá nhân mình mà từ bỏ bọn họ. Đây là nguyên tắc làm người. Hiện tại là như vậy và sau này cũng sẽ không thay đổi.
Dương Phàm uất ức, giải phóng áp lực trong đầu, gầm lên trong điện thoại.
Dứt lời. Dương Phàm phẫn nộ ngắt điện thoại, hung hăng ném thẳng chiếc di động xuống mặt sàn, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Ba người phụ nữ cùng nhau trợn mắt há hốc mồm nhìn. Dương Phàm có vẻ hơi thất thố, đi vòng vòng, miệng liên tục lầu bầu:
- Lợi dụng tôi, các người chỉ biết lợi dụng tôi.
Nói xong, Dương Phàm đột nhiên xông về phía mấy người phụ nữ, gầm lên:
- Các người nói xem, tôi còn có thể tin tưởng ai?
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Du Nhã Ny tỏ vẻ bình tĩnh, chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Phàm, ôm bả vai Dương Phàm, nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Đừng nổi nóng, không tốt cho thân thể.
Cảnh tượng tương tự cũng hiện ra ở Bắc Kinh. Một người họ Chu, hai người họ Trần đều trợn mắt há hốc mồm. Phản ứng mãnh liệt như vậy của Dương Phàm đã hoàn toàn ra ngoài dự đoán của họ. Nếu lúc trước Dương Phàm không nghĩ ra mà có phản ứng như vậy thì không nói gì, nhưng hiện tại Dương Phàm đã suy nghĩ cẩn thận, vậy mà vẫn có phản ứng như vậy. Điều này khiến cả ba người đều không hiểu.
- Thằng ranh này làm sao thế nhỉ?
Trần Chính Hòa như bị lửa đốt, lấy điện thoại bấm số, kết quả điện thoại đã tắt máy.