Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 470 : Dương Phàm lợi hại ở đâu?
Ngày đăng: 04:35 20/04/20
Liễu Diệp còn nói thêm:
- Có cần báo cáo với Bí thư Dương không?
Liễu Diệp nói như vậy làm cho Tào Dĩnh Nguyên nghe xong không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng Tào Dĩnh Nguyên lập tức có phản ứng, Liễu Diệp cũng không nói chuyện này trước với Dương Phàm, điều này coi như đã tôn trọng thị trưởng, hơn nữa đây còn là thiện ý.
Suy nghĩ một chút, Tào Dĩnh Nguyên phát ra một tiếng ừ nhỏ thông qua lỗ mũi. Liễu Diệp biết mình hơi lỡ lời một chút, lời này đáng lẽ không nên nói ra.
Ý tốt phải biểu đạt nhưng há thường không phải mang theo khuynh hướng tư tưởng của bản thân sao?
- Nếu không có việc gì thì tôi xin phép về.
Liễu Diệp cười cười một tiếng, Tào Dĩnh Nguyên không nói gì, khẽ gật đầu.
Ra ngoài cửa, Liễu Diệp không khỏi cười khổ một tiếng, làm người đã khó, làm quan càng khó hơn.
Trong phòng làm việc, Tào Dĩnh Nguyên gọi điện cho Dương Phàm nói chuyện này ra một chút. Dương Phàm suy nghĩ rồi nói với Tào Dĩnh Nguyên ở đầu bên kia:
- Chuyện này lão cứ quyết định đi. Nếu thực sự khó khăn thì lão đến tìm tôi.
Dương Phàm thể hiện mình đủ tin tưởng, đồng thời cũng lại đang ám chỉ Tào Dĩnh Nguyên, đây là chuyện trong phạm vi nhiệm vụ của chính quyền thành phố, thị trưởng Tào không nhất định chuyện gì cũng xin chỉ thị của tôi. Hơn nữa chuyện lần này xử lý như vậy là được.
Dập máy, Tào Dĩnh Nguyên mới cẩn thận suy nghĩ. Mặc dù Dương Phàm không tỏ thái độ gì, nhưng không có ý kiến gì hơn nữa tỏ vẻ tin tưởng, điều này không phải là một loại đồng ý hay sao? Đây không thể nghi ngờ là Dương Phàm đang thừa nhận về hành động cứng rắn lần này của Tào Dĩnh Nguyên. Xem ra mình trước đây vẫn không hiểu gì nhiều về Dương Phàm. Sau một thời gian hợp tác, Tào Dĩnh Nguyên nhận thấy Dương Phàm thực ra rất dễ ở chung. Chỉ cần một lòng vì công việc, Dương Phàm sẽ không bao giờ đưa khuỷu tay ra chắn đường. Nói về tranh đoạt quyền lợi, Dương Phàm có tranh quyền, nhưng đoạt lợi thì không. Một bí thư thị ủy nếu trong tay không nắm quyền thì làm ăn gì được nữa? Sau khi suy nghĩ ra điểm này, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên cũng dần dần thư thái hơn.
Dương Phàm bỏ điện xuống nhưng vẻ mặt đang cau có khó chịu. Khương Thanh Bình là phó chủ tịch thường trực tỉnh, về công tác bên phía chính quyền mà nói sau khi Khương Thanh Bình được Hầu Tiếu Thiên thả lỏng nên từ trên xuống dưới bắt đầu làm khó chính quyền thành phố Hải Tân, nhưng thật ra điều này cũng không có gì khó khăn cho mấy. Mặc dù nói Khương Thanh Bình lấy lý do sửa đường để làm cho bên dưới bất mãn, nhưng trong giai đoan này cũng sẽ không có ai đứng ra trực tiếp chống đối hắn ta.
Dương Phàm cẩn thận phân tích vì sao Khương Thanh Bình lại nhìn chằm chằm vào thành phố Hải Tân, Dương Phàm liền đưa ra một kết luận đó là bởi vì có mình tồn tại ở thành phố Hải Tân này. Trong lòng Khương Thanh Bình cảm thấy chỉ cần trấn áp được Dương Phàm, các nơi khác tự nhiên sẽ dễ dàng bình định, không còn có chút lực cản nào nữa.
- Nghĩ tốt đẹp quá nhỉ.
Sau khi cười lạnh một tiếng, Dương Phàm cầm điện thoại di động gọi cho Tùng Lệ Lệ rồi nói:
- Cô lại đây một chút.
Tùng Lệ Lệ rất nhanh đi vào, lắc lắc vòng eo xinh đẹp theo thói quan. Đầu tên Tùng Lệ Lệ rót trà mới cho Dương Phàm, sau đó mới đứng bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Làm sao thế? Em nghe giọng của anh không tốt cho lắm.
Năng lực nghe giọng đoán tâm trạng của Tùng Lệ Lệ quả thật rất mạnh. Mà phụ nữ vốn có ưu thế về phương diện này. Dương Phàm cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề:
- Tên Phương Bình – phó giám đốc sở Giao thông tỉnh là như thế nào? Sao lại ra sức làm chân chó cho Khương Thanh Bình như vậy?
Tùng Lệ Lệ nghe xong cười khổ một tiếng rồi nói:
- Có phải anh coi em là chỗ cung cấp tình báo cho mình không đó?
Dương Phàm lúc này mới để ý thấy vẻ mặt Tùng Lệ Lệ không tốt cho lắm, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Sao vậy? Không được khỏe sao?
Dương Phàm không hỏi vào chuyện chính mà ngược lại quan tâm đến sức khỏe của Tùng Lệ Lệ. Biến hoá này làm cho trong lòng Tùng Lệ Lệ cảm thấy ấm áp. Cảm thấy Dương Phàm tôn trọng mình, Tùng Lệ Lệ cũng không hề có ý tiếp tục chuyện kia. Tùng Lệ Lệ thầm nghĩ một người đàn ông đặt hết tâm trí vào công việc là chuyện bình thường. Một người đàn ông không dồn tâm trí vào công việc thì có mấy người phụ nữ thèm để mắt đến chứ?
- Em không có chuyện gì, nói chuyện của anh đi.
Tùng Lệ Lệ muốn chuyển đề tài, Dương Phàm hơi nhíu mày lại, bỏ bút trong tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn Tùng Lệ Lệ, nhẹ nhàng nói:
- Đi đóng cửa lại.
Tùng Lệ Lệ sửng sốt một chút nhưng vẫn quay đầu lại đi làm theo lời Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ thuận tay còn đóng rèm cửa sổ màu trắng hơi mỏng lại. Rất rõ ràng Tùng Lệ Lệ đã nghĩ quá xa, sau khi làm xong mặt cũng hơi đỏ lên.
- Nói đi, cô gặp chuyện gì không vừa ý sao?
Thực ra Liễu Diệp đây là làm hơi quá, hoàn toàn có thể nói cho Tân Cầu Quân, sau đó gọi điện đến báo cáo một chút là được. Chẳng qua phụ nữ làm quan đều là người có năng lực, hơn nữa rất chú ý đến các chi tiết nhỏ nhặt. Nếu không cho dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể nào làm to được.
Đương nhiên người có năng lực đến đâu chỉ cần một hai lần trong mắt không có lãnh đạo, có lẽ chỉ cần lãnh đạo còn ở địa phương một ngày, cô cũng đừng mong có ngày thò đầu ra. Duy trì uy tín quyền lực, đây là điều mà mọi lãnh đạo coi trọng nhất.
- Ừ, chuyện này tôi đã biết, anh chỉ cần đến đó là được, mang theo tai đến nghe là được. Nếu có ai hỏi gì, anh cứ ba không là được.
Dương Phàm đối với Tân Cầu Quân coi như khách khí, năng lực bản thân của vị cục trưởng cục Giao thông này rất mạnh, cũng rất biết làm người. Người bản địa thành phố Hải Tân theo Tân Cầu Quân dẫn dắt nên hầu hết người đều đoàn kết về bên phía thị ủy. Điểm này Dương Phàm rất coi trọng. Ngoài ra Tân Cầu Quân cảm kích Dương Phàm thì không cần phải nói. Vị trí vốn có của mình đáng lẽ không thể giữ nổi, bây giờ còn có thể ngồi yên ổn và tăng lên nửa cấp theo thuyền. Cái ơn giữ ghế của Dương Phàm còn quan trọng hơn cả đề bạt sử dụng mấy phần. Trong chốn quan trường Trung Quốc từ trước đến nay đều là có tiến không lui, một khi đã lui xuống mà muốn lên lại thì khó hơn lên trời.
Thấy Tân Cầu Quân đang gật đầu như gà mổ thóc, Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng mà nói:
- Được rồi, nếu không có vấn đề gì khác thì anh về đi.
Tân Cầu Quân lập tức đứng lên nói:
- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định giữ gìn lợi ích của thành phố Hải Tân.
Những lời này của Tân Cầu Quân coi như nói trúng tâm lý của Dương Phàm, hắn gật đầu đầy hài lòng. Chân Tân Cầu Quân cũng nhẹ hơn nhiều, từ từ ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Dương, cằm cũng hơi ngẩng lên. Ý của Tân Cầu Quân rất rõ ràng, khi tôi đến lãnh đạo tự mình chỉ đạo. Lý Thắng Lợi thấy Tân Cầu Quân như vậy cảm thấy rất buồn cười. Cán bộ các cục đi ra khỏi phòng làm việc của Bí thư Dương thường thường có hai tư thế. Một loại chính là như Tân Cầu Quân, có lẽ được Bí thư Dương nhắc nhở vài câu nên tâm trạng tốt như nhận được thánh chỉ. Một loại khác chính là các tên bị Bí thư Dương trực tiếp gọi đến đây, không có bất cứ chỉ thị thực chất nào hết, tâm trạng tự nhiên không tốt, còn tưởng rằng lãnh đạo không coi trọng mình. Mà loại thứ hai này sau khi ra khỏi phòng làm việc của Dương Phàm lại nhiều hơn, thường thường đều là những người cảm thấy nguy cơ.
Tân Cầu Quân vừa mới ra khỏi phòng Dương Phàm, Ngô Địa Kim đã chân sau đi tới. Vừa thấy Ngô Địa Kim liền cười cười một tiếng nói:
- Bí thư Dương, tối có bố trí gì không?
Dương Phàm đang thu dọn đồ chuẩn bị về nghe thấy thế liền cười nói:
- Lão Ngô đừng nói như vậy với tôi, nói xem ai mời đã.
Giữa Ngô Địa Kim và Dương Phàm coi như hòa hợp. Điều này có quan hệ đến tính cách tỉnh táo, cẩn thận của Ngô Địa Kim. Sau một thời gian, Dương Phàm cũng ít khi ra vẻ trước mặt Ngô Địa Kim. Ngô Địa Kim cũng dẫn dần tùy ý hơn một chút. Chẳng qua nói tóm lại Ngô Địa Kim vẫn phải rất chú ý, bởi vì hôm nay là bởi vì muốn mời khách mà.
Ngô Địa Kim lắc đầu cười khổ nói:
- lãnh đạo, lời này nói như thế nào nhỉ? Thật đúng là quá oan uổng. Vợ chồng Hầu tổng đến thành phố Hải Tân, muốn mời ngài dùng cơm.
Dương Phàm suy nghĩ một chút cười cười lắc đầu nói:
- Chuyện này để tạm đó, gần đây tôi rất nhiều việc. Anh nói với Hầu Phương Minh, qua một thời gian nữa tôi sẽ mời anh ta.
Dương Phàm nói như vậy, Ngô Địa Kim nghe cũng không hiểu gì mấy. Nhưng Dương Phàm từ chối yêu cầu này của Hầu Phương Minh là điều khẳng định, mặc dù giữ lại đường sống nhưng cũng là không cho mặt mũi. Con trai của chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên, nói từ chối là từ chối. Ngô Địa Kim không khỏi thầm than trong lòng, thầm nói ban đầu mình có thái độ tránh ra ba bước bây giờ xem ra là hoàn toàn chính xác. Tên Lữ Ngọc Phương ra vẻ cứng rắn, kết quả bị thu thập ngã xuống. Con người quý ở chỗ phải biết mình là ai.
Ngô Địa Kim không tiện nói gì thêm, xoay người rời đi. Vừa về đến phòng, Ngô Địa Kim gọi điện cho Hầu Phương Minh nói lại ý của Dương Phàm. Hai vợ chồng Hầu Phương Minh nghe điện, Lâm Sơ Ảnh sau khi nghe xong liền suy nghĩ một chút mà nói:
- Người này quá lợi hại.
Hầu Phương Minh không khỏi giật mình nói:
- Sao lại nói lợi hại? Hắn ta không cho anh mặt mũi, em còn khen hắn ta sao?
Lâm Sơ Ảnh trừng mắt nhìn chồng:
- Ghen linh tinh, em có phải loại phụ nữ sớm ba chiều bốn không? Mặc dù Dương Phàm rất xuất sắc nhưng em và anh ta không có duyên phận. Nói như vậy anh đã hiểu chưa?
Lời nói này đúng là rất đả kích người, chẳng qua tính cách của Lâm Sơ Ảnh vốn lạnh nhạt, hôm nay phải nói như vậy là do rất bực mình. Hầu Phương Minh nghe xong không dám nói gì nữa, nếu không tích cách của Lâm Sơ Ảnh mà tức sẽ rất khó chống.
- Em nói xem hắn ta lợi hại ở đâu?
Hầu Phương Minh cười cười một tiếng nói sang chuyện khác.