Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 471 :

Ngày đăng: 04:35 20/04/20


Lâm Sơ Ảnh lẩm bẩm một tiếng, không tỏ thái độ gì nữa. Lâm Sơ Ảnh suy nghĩ một chút rồi mới nhỏ giọng nói:

- Có lẽ bố muốn can thiệp vào chuyện này, Khương Thanh Bình làm việc rất không có chừng mực, bố có chút khó xử. Mặc dù Khương lão có ơn đề bạt bố, nhưng cũng không thể cho phép Khương Thanh Bình làm chuyện quá đáng. Dương Phàm có lẽ là định chờ đàm phán với bố xong rồi mới quyết định chuyện của anh. Ai, anh đừng có mà ghen. Nếu làm cho Dương Phàm khó chịu thì anh chịu ăn mắng đi.

Hầu Phương Minh trợn mắt há mồm nói:

- Dựa vào cái gì?

Lâm Sơ Ảnh thấy Hầu Phương Minh không phục, cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Dựa vào cái gì ư. Chỉ dựa vào một câu nói của anh làm hỏng chút tình cảm tích lũy của bố và Dương Phàm. Em khuyên anh nhân lúc vẫn còn sớm hãy nói chuyện với bố về việc này. Nếu không sau này từ miệng Dương Phàm phát ra, anh nhất định bị mắng như một con chó.

Lời này Lâm Sơ Ảnh nói ra có vẻ hơi nặng, Hầu Phương Minh đúng là không nhịn được. Mặt Hầu Phương Minh lúc này lúc đỏ lúc trắng, lúc lại đen, ngồi trên ghế sô pha nhìn Lâm Sơ Ảnh đang nằm bắt trên trên giường, hai mắt ngơ ngác nhìn Tv mà không biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì. Lâm Sơ Ảnh mặc một chiếc sườn xám màu phấn hồng có thuê hình hoa mai, Hầu Phương Minh nhìn từ bên cạnh thấy rõ dáng người rất đẹp. Hơn nữa đôi chân dài nửa kín nửa hở làm trái tim Hầu Phương Minh nóng lên. Hầu Phương Minh lại nghĩ đến lời Lâm Sơ Ảnh nói ra, hắn tức tối gầm lên một tiếng đột nhiên lao tới.

Lâm Sơ Ảnh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nghe thấy roẹt một tiếng, chiếc sườn xám đã bị xé ngang một bên lộ ra một mảnh. Lâm Sơ Ảnh cũng không chống cự, cứ như vậy nhìn Hầu Phương Minh như nổ điên dùng hai tay xé chiếc sườn xám. Chiếc sườn xám bị xé thành hai nửa, Lâm Sơ Ảnh cũng bị túm lấy quay cuồng trên giường.

Lâm Sơ Ảnh nằm trên giường không nhúc nhích, nhỏ giọng nói:

- Em có thể kiện anh về tội cưỡng dâm.

Lâm Sơ Ảnh nói ra một câu không có tình cảm, Hầu Phương Minh lập tức giống như sương sớm dưới nắng nhạt dần nhạt dần. Dương Phàm đặt mông ngồi trên giường thở phì phì từng ngụm từng ngụm một. Một lúc sau Hầu Phương Minh lấy lại khí rồi gằn giọng nói:

- Tôi có phải là quá kém cỏi không?
Liễu Diệp cuối cùng chủ động thay Bí thư Dương đưa ra một câu nói. Liễu Diệp có thể ngồi trên Vương Tuyết phó thị trưởng thường trực này đúng là nằm ngoài suy đoán của rất nhiều người. Ví dụ như đồng chí Lam Hòa trong lòng cũng là rất oán thán. Xem ra vào lúc quan trọng không nắm bắt được cơ hội nên đã bị thua. Vì thế trong lòng Lam Hòa cảm thấy rất phức tạp.

- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó thị trưởng Liễu, lỗ hổng này không thể bỏ ra.

Lam Hòa kịp thời có phản ứng tương tự, những người liên quan đều tỏ vẻ kiên quyết tiến hành đấu tranh vì lợi ích của cả thành phố Hải Tân.

Dương Phàm là người cuối cùng tỏ thái độ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà nói:

- Đường vẫn phải sửa, đây là chuyện tốt. Bên phía sở Giao thông tỉnh nghĩ biện pháp bắt chuyện một chút. Theo tôi thấy một khi bắt chuyện xong thì công việc này sẽ do đồng chí Liễu Diệp gánh vác.

Nói đến đây Dương Phàm không tiếp tục nữa, trở lại chuyện chính mà nói:

- Mọi người đã thống nhất về tư tưởng là tốt rồi, tôi thấy cứ quyết định chuyện này như vậy đi.

Nói xong Dương Phàm rất tùy ý nhìn lướt qua Ngô Địa Kim. Chi tiết này đúng là không ai chú ý tới. Nhưng thật ra khi Ngô Địa Kim khi thấy Dương Phàm nhìn mình liền khẽ mỉm cười. Nguồn: https://truyenfull.vn

Sau khi hội nghị thường ủy kết thúc, Dương Phàm rất nhanh đi ra. Liễu Diệp mặt mày trầm ngâm lặng lẽ ra ngoài. Vẻ mặt Liễu Diệp lại có chút kỳ quái, trong lòng đang suy nghĩ về câu nói công việc của Dương Phàm ở trong hội nghị thường ủy. Lúc này Liễu Diệp quản thêm một ngành, nhưng ai lại ngại quản thêm một ngành chứ? Chẳng qua nếu Dương Phàm mở miệng nói, sợ rằng Liễu Diệp cũng chỉ có thể nhận một cục diện thịt bị cắt mà thôi.