Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 10 : Tâm tư của nam nhân
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Thấy Quận Chúa tức thành dạng này, vị đắng trong lòng bà tử càng đậm: “Là Ban Quận Quân. Lão nô nghe nói Tĩnh Đình Hầu phủ đang thu mua da Bạch Hồ khắp nơi trong Kinh Thành, cũng bởi vì Ban Quận Quân nói một câu, nàng thiếu da Bạch Hồ để dùng. “
Khang Ninh tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Lại là Tĩnh Đình Hầu phủ!
Tiểu tiện nhân Ban Họa này không thể yên tĩnh chút sao?!
Nàng ta thân là Quận Chúa, vì không muốn đương kim Thánh Thượng nghi kỵ, nên mọi chuyện đều cẩn thận, khắp nơi lưu ý, ăn mặc ngủ nghỉ không dám có chút phô trương nào, sợ Thánh Thượng bắt được bím tóc nhà nàng ta thi rất phiền phức. Rõ ràng thân phận nàng ta cao hơn Ban Họa, thế nhưng trong cung Ban Họa lại là gương mặt được sủng ái nhất, thậm chí là ngoài cung, những người kia kính sợ là Ban Họa chứ không phải người Quận Chúa như nàng ta.
Bà tử thấy Khang Ninh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đành phải khuyên nhủ: “Quận Chúa, Ban Quận Quân vốn là một người hồ đồ, nhà chúng ta như vậy, không cần cùng kiểu người này chấp nhặt.”
Khang Ninh hận đến đem tách trà đập xuống đất, nghiêm nghị nói: “Nỗi nhục ngày hôm nay, ngày sau ta sẽ hoàn trả gấp bội.”
Thật ra nàng ta nghĩ rằng, Ban Họa bị người ta từ hôn mấy lần, sẽ biết điều hơn, nào biết được nàng ngay cả một chút giáo huấn cũng không biết, vẫn làm theo ý mình như cũ.
Nàng ta không hiểu, thân là một nữ nhân, Ban Họa bị nam nhân ghét bỏ mấy lần, chẳng lẽ thật sự không biết nhục sao?
“Nay tháng mấy, mà da Bạch Hồ lại không có?” Vương A Đại nhìn da các thương nhân trình lên, lắc đầu nói: “Những loại da này đều có tạp sắc, Bá gia nhà chúng ta không phải muốn bắt bẻ các ngươi, nhưng cũng không thể mặc lông Bạch Hồ tạp sắc ra ngoài.”
Chủ tiệm cũng ngờ tới lần này hắn đưa da đến, Thành An Bá không hài lòng, nên cũng không thấy quá xấu hổ, mà cười nói: “Quản sự Vương, đây quả thật đã là da tốt nhất trong tiệm chúng ta rồi, tiểu nhân không dám lừa người.”
“Tốt nhất?” Vương A Đại cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ ta chưa thấy qua da tốt sao?”
“Quản sự Vương ngài có chỗ không biết, vốn năm nay tiệm chúng ta tồn kho hai tấm da tốt, nhưng hai ngày trước, quản gia phủ Trưởng Công Chúa tự mình đến tiệm mua da chúng ta trải trong tiệm, người làm ăn như chúng ta đâu dám đắc tội đại gia, đành phải đưa hai tấm da đó cho quản gia lấy đi.”
Nhưng trong lòng lén nhìn trộm bao nhiêu lần, cũng chỉ có bọn hắn tự mình biết thôi.
Hắn là nam nhân, mặc dù không phải là quân tử gì, nhưng đối với thói hư tật xấu này của nam nhân hiểu rất rõ. Nhưng thứ bẩn thỉu như vậy, Ban Hằng mãi mãi cũng sẽ không nói với nàng, tỷ hắn đầu óc rất đần, làm Quận Quận thì làm thôi, những thứ linh tinh kia nàng không cần biết.
“Đẹp đẹp đẹp, toàn bộ đại nghiệp này tỷ đẹp nhất. “ Ban Hằng tỏ thái độ qua loa gật đầu: “Người khác mặc gì cũng không sánh bằng tỷ.”
“Ngoan. “ Ban Họa vỗ đầu hắn, cười tủm tỉm nói: “Nói sớm đã tốt.”
Gần đây nàng đã ít chia sẻ chuyện về giấc mơ kia, người nhà cũng ít nhắc, giống như có chí cùng nhau quên đi chuyện sẽ xảy ra năm năm sau, lựa chọn cuộc sống vui vẻ.
Dù nói thế nào, nàng biết nhà mình sẽ sống qua 7/1 thật tốt, đã đủ hài lòng.
Cuối tháng chín, là thời tiết lá rụng cỏ khô, Vân Khánh Đế bắt đầu hoạt động đi săn mùa thu mỗi năm. Tĩnh Đình Hầu phủ mặc dù không có bao nhiêu thực quyền, nhưng một nhà bọn họ lại có địa vị cao, lại cùng hoàng thất có quan hệ thân thích, cho nên trong trường hợp này vĩnh viễn sẽ không thiếu nhà họ.
Hôm nay Ban Họa cố ý dậy thật sớm, rửa mặt tô son, nhìn tấm gương tinh tế phác hoạ trang dung, tóc mặc dù búi theo kiểu nam tử, nhưng lại cài trâm kim diệp của nữ tử, chỉ cần bước chân khẽ động, sẽ nhẹ nhàng lắc lư.
Ban Hằng đứng trong sân trước viện Ban Họa đi vài vòng, nghe thấy tiếng bước chân Ban Họa từ phía sau truyền đến, bận bịu cao hứng nói: “ Cuối cùng tỷ cũng ra, nếu tỷ không ra nữa thì chúng ta sẽ trễ.”
Khi hắn nhìn thấy rõ dung mạo của tỷ mình, trong nháy mắt sửng sốt.
“Ôi tỷ tỷ ruột của ta, tỷ đây là... Đây là...”
Khiến những nam nhân kia còn lòng dạ nào mà đi săn!