Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 9 : Giấc mơ
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Có câu không hẹn mà gặp, và cũng có câu oan gia ngõ hẹp.
Ban Họa đang cưỡi trên lưng ngựa, còn Tạ Uyển Dụ đang bước từ kiệu xuống, ánh mắt hai người giao nhau, Ban Họa rõ ràng nhìn thấy ý trào phúng cùng đắc ý trong mắt đối phương.
Nàng ta đắc ý cái gì, không lẽ vì có thể làm Hoàng Tử Phi?
Làm Hoàng Tử Phi có tác dụng cái rắm gi, dù sao qua mấy năm nữa, thiên hạ này không còn là của họ Tưởng. Lại nói Tưởng Lạc là loại đồ chơi ‘khó chịu’, nếu như không có thân phận tôn quý, chỉ với tính cách kia, đưa cho nàng làm nam sủng, nàng còn không thèm.
“Ban Hương Quân, thật là khéo. “ Tạ Uyển Dụ sờ hạt trân châu trên vành tai, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt mắt nhìn ban Họa, nhìn thấy hoa tai Ban Họa là một cặp ngọc đỏ như máu, thu tay về, nhàn nhạt nói: “ Mấy ngày gần đây sao không thấy ngươi ra ngoài chơi?”
“Sai.” Ban Họa lắc ngón trỏ: “Không phải Hương Quân, là Quận Quân.”
Tạ Uyển Dụ nghe vậy che miệng cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, lại quên ngươi nhân họa đắc phúc*, phong làm Quận Quân, chúc mừng chúc mừng.”
Nhân họa đắc phúc: trong rủi có may.
Chỉ là một Quận Quân, đại nghiệp trong triều không chỉ có mình nàng là Quận Quân, có gì mà đắc ý? Lại nói, đợi đầu xuân năm sau, nàng ta gả cho Nhị Hoàng Tử rồi, tiểu tiện nhân càn rỡ này, cũng phải ngoan ngoãn hành lễ.
Họa? Cái gì họa?
Đơn giản là lấy chuyện nàng bị từ hôn ra chế giễu mà thôi, Ban Họa không thèm để ý chuyện nhỏ này, nên lời nói này của Tạ Uyển Dụ đối với nàng không có ảnh hưởng gì. Ban Họa vuốt roi ngựa trong tay, không thèm để ý nói: “Tạ cô nương hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp, không biết mắt Tạ nhị công tử đã khỏi chưa?”
Từ xưa đến giờ Ban Họa cùng người khác cãi sẽ không quanh co lòng vòng, chỉ cần có người quanh co lòng vòng trào phúng nàng, nàng sẽ không chút lưu tình trào phúng lại, mà lại là chỗ người ta nhức nhói nhất, không thể cứu giải khí chất ưu nhã quý tộc. Bằng cách này không ai có thể cãi lại miệng của bổn sự, đến mức trong Kinh Thành không mấy nữ quyến dám trêu chọc nàng.
Hôm nay Tạ Uyển Dụ đâm nàng như thế, là bởi vì nàng ta cảm thấy mình sắp biến thành Hoàng Tử Phi, coi như Ban Họa dám càn rỡ, cũng không dám đắc tội nàng ta.
Nào biết được nàng ta đã đánh giá thấp sự gan dạ và "não tàn" của Ban Họa, vậy mà ở trước mặt nàng ta nói chuyện mắt nhị ca. Nữ nhân này thật sự là xinh đẹp nhưng lòng dạ độc ác, tốt xấu gì nhị ca đã từng cùng nàng có hôn ước, bây giờ chẳng qua nhị ca bị hư một con mắt, nàng liền cười trên nỗi đau của người khác, thật sự là đáng hận đến cực điểm.
“Đùng!”
Nha hoàn trực đêm Như Ý nghe được trong phòng truyền đến tiếng vang, bị dọa vội đứng dậy từ giường, bước nhanh chạy vào nội thất, sau đó liền thấy Quận Quân mặc y phục trong ngây ngốc cạnh bàn, bên chân của nàng còn có một chiếc cốc đã rơi bể.
“Quận Quân, ngài sao vậy?”
“Không sao, ta vừa tỉnh mộng. “ Ban Họa bỗng nhiên ngẩng đầu cười với nàng: “Không sao, ngươi đi ngủ đi.”
“Bên ngoài lạnh, nô tỳ đỡ ngài lên giường nằm, Như Ý đốt thêm hai ngọn đèn, để trong phòng sáng hơn chút. “Canh giờ vẫn còn sớm.”
Ban Họa nằm lại trên giường, nói với Như Ý: “Đêm qua Thế Tử ngủ lúc nào?”
Như Ý sửng sốt một chút, nàng là nha hoàn bên cạnh Quận Quân, làm sao biết chuyện trong viện Thế Tử, thế là đành phải thành thành thật thật lắc đầu.
Ban Họa cũng không để ý, lại nói: “Không biết trong nhà có da Bạch Hồ không, ta muốn lấy ra một bộ, làm áo lông.”
“Trong khố phòng của ngài chỉ có da Hỏa Hồ, da Bạch Hồ lại không có.” Như Ý cũng không hiểu Quận Quân từ trước đến nay luôn yêu thích màu sắc diễm lệ sao lại muốn áo lông Bạch Hồ, nhưng mà làm hạ nhân, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu chủ tử là được rồi.
“Ta hiểu rồi, ngươi đi ngủ đi.” Ban Họa đem chăn mền kéo đến cằm, nhắm mắt lại, không biết mũ đỏ kết hợp với áo lông Bạch Hồ có đẹp hay không?
Mặc áo lông Bạch Hồ phối với váy xòe đỏ thẫm, nhất định có thể khiến làn da nàng khá đẹp, đến mùa đông nàng có thể mặc như vậy thử một chút.
Mấy ngày sau
“Quận Chúa.” Bà tử quản sự một mặt sầu khổ tới tìm Khang Ninh Quận Chúa: “Bộ da hồ ly ngài xem trọng lần trước đã bị người khác mua.
“Ai dám cướp đồ của ta?” Khang Ninh Quận Chúa nhíu mày: “Chẳng lẽ người mua không biết ta chuẩn bị muốn nó sao?”