Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 110 :
Ngày đăng: 22:53 07/03/21
Editor: Đào Sindy
"Nương nương!" Cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu thấy thần sắc bà không đúng, vội vươn tay đỡ: "Ngài phải chú ý thân thể."
Hoàng Hậu nhìn Tưởng Lạc, sau một lúc lâu đau lòng nhức óc nói: "Lạc Nhi, ngươi làm bản cung thất vọng cực độ."
"Mẫu hậu. " Bị đánh cả hai tay Tưởng Lạc như thanh tỉnh lại, hắn ta quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: "Mẫu hậu, nhi thần..."
"Từ nhỏ tính cách ngươi đã hoang đường, ta nghĩ ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, coi như có chuyện gì còn có Thái Tử đỡ lấy cho ngươi, hiện nay Thái Tử bị bệ hạ giam lỏng ở Đông cung, ngươi thay bệ hạ giám quốc, làm việc còn không ổn trọng như thế, ngươi muốn ép chết bản cung sao?" Trải qua mấy ngày nay, bệ hạ đối xử với bà không nóng không lạnh, phu thê hai người mấy chục năm, bây giờ lại đi đến nước này, trong lòng Hoàng Hậu không phải không đau đớn, chỉ là không biểu hiện trước mặt hai nhi tử thôi.
Mặc dù bệ hạ không coi trọng con thứ, thế nhưng cũng không thể hiện hai nhi tử của bà có thể không kiêng nể gì cả.
"Là lỗi của ta. " Hoàng Hậu rơi lệ nói: " Đây tất cả là lỗi của ta."
Nếu không phải bà lo lắng hai nhi tử vì quyền lực mà tranh chấp, cố ý phóng túng tiểu nhi tử, để hắn ta không tranh quyền đoạt vị, hiện nay sẽ không biến thành thế này.
Mắt bà nhìn nhị nhi tử quỳ trước mặt, nói với Tạ Uyển Dụ đứng một bên: "Ninh Vương phi đi theo bản cung."
Tạ Uyển Dụ đi qua bên cạnh Ninh Vương, đến bên cạnh Hoàng Hậu, nhưng không đưa tay đỡ bà. Trong lòng Hoàng Hậu cười khổ, tính tình Ninh Vương Phi hơi lớn, năm đó bà thân là Thái Tử Phi, lại bị Huệ Vương Phi sỉ nhục, khẩu khí này nhịn trọn vẹn đã nhiều năm, cho đến khi tiên đế băng hà, sống lưng của bà mới đứng thẳng lên. Bà khi đó, Ninh Vương Phi có thể chịu được không.
Chỉ là việc này cuối cùng sai trên người con mình, bà cũng nói không nên lời trách cứ.
"Nương nương, Phúc Nhạc Quận Chúa cũng quá mức càn rỡ. " Nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu nhỏ giọng nói: " Ninh Vương điện hạ là Hoàng Tử, đúng sai tự có bệ hạ và nương nương kết luận, nàng dựa vào đâu đến nói này nói kia?"
"Họa Họa và Lạc Nhi từ nhỏ không hợp, khi còn bé hai đứa cãi nhau đấu võ mồm, Lạc Nhi ỷ lớn tuổi, thường bắt nạt Họa Họa, cho nên tới bây giờ, hai người vẫn không hợp." Nói đến đây, Hoàng Hậu thở dài trong lòng, nha đầu này của Ban gia bà thật ưa thích, chỉ là mở miệng ra không buông tha người khác.
Tiểu cô nương như vậy khi là tiểu bối sủng ái cũng không sao cả, nếu cưới về làm tức phụ, sẽ không thỏa đáng.
"Nô tỳ cảm thấy, nàng ỷ vào trưởng Công Chúa có chút ân với bệ hạ, mượn ân báo thù thôi."
"Im miệng. " Hoàng Hậu giận tái mặt nói: " Chuyện của quý nhân, ngươi có thể nói sao?"
"Nô tỳ biết tội!"
Tạ Uyển Dụ theo sau ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, sắc mặt Hoàng Hậu xác thực không tốt lắm, nhưng trên miệng bà mặc dù không hài lòng với nữ quan, nhưng không chân chính trách phạt nàng ta.
Nhìn đến đây, Tạ Uyển Dụ không khỏi cười lạnh, người trong cung đều như thế, dối trá đến làm cho người ta buồn nôn. Cho dù là Hoàng Hậu luôn miệng nói mình ưa thích Ban Họa bao nhiêu, trên thực tế có thể có bao nhiêu ưa thích chứ? Phần ưa thích này, so ra hẳn kém bệ hạ.
Nghĩ đến Ban Họa vừa rồi nói với mình, tâm tình Tạ Uyển Dụ hết sức phức tạp.
Nàng ta không nghĩ tới, đến lúc này, Ban Họa còn dám ngay trước mặt Hoàng Hậu và Tưởng Lạc, nói Tưởng Lạc là một tên cặn bã.
Ban Họa thật cho là, Hoàng Hậu sẽ không nảy sinh bất mãn với mình sao? Hay nói... Nàng vốn không thèm để ý Hoàng Hậu thấy nàng thế nào?
Ban Họa và Dung Hà dọc theo thành cung cao cao đi ra ngoài, Ban Họa chỉ một khu vườn nói: "Khi ta còn bé chơi ở đây, bị Tưởng Lạc từ phía sau đẩy một phát, cả người nhào vào bụi cỏ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta liền hung hăng đạp Tưởng Lạc một cước, đạp xong rồi khóc, vừa khóc vừa đi đến cọ cỏ. Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương biết chuyện, phạt Tưởng Lạc quỳ một canh giờ, trái lại ban thưởng cho ta không ít thứ. " Ban Họa thu tầm mắt lại, ánh mắt có chút nhạt: "Đó là lần đầu tiên ta biết, khóc cũng có chỗ dùng đấy."
"Từ đó về sau, Tưởng Lạc liền thường xuyên tìm ta gây phiền phức, nhưng chỉ cần hắn ta đụng ta một cái, ta sẽ khóc, không chỉ khóc mà còn làm cho tất cả mọi người biết hắn ta bắt nạt ta. " Mí mắt Ban Họa buông xuống, che dấu tâm tình trong lòng: "Có một lần, bệ hạ hỏi ta, Tưởng Lạc có gì giỏi hơn Thái Tử không."
Dung Hà bỗng nhiên nhớ lại, chín năm trước, bệ hạ cũng đã từng hỏi y, khi đó y chỉ có mười lăm tuổi, ông nói đúng lắm, y càng thưởng thức Thái Tử, cho nên không hiểu rõ lắm Nhị Hoàng Tử.
"Ta nói ta không thích Nhị Hoàng Tử, chỉ thích chơi cùng Thái Tử, Nhị Hoàng Tử trong mắt ta, không chỗ nào vượt qua Thái Tử. " Ban Họa nắm tay Dung Hà, mỗi một bước đi rất chậm cũng rất tùy ý, bởi vì bên người có một người nắm tay nàng, nàng không cần lo lắng mình sẽ bị ngã: "Bệ hạ nghe xong, không chỉ không giận ta, còn khen tính tình ta ngay thẳng."
Có lẽ lúc bệ hạ còn thiếu niên, cũng ngóng trông có người nói, bọn họ chỉ thích Thái Tử, không muốn chơi cùng Nhị Hoàng Tử.
Hài hòa vui vẻ ăn xong cơm trưa, Dung Hà và Ban Họa đi đến trước mặt nhị lão Ban gia, quỳ xuống trước mặt bọn họ.
"Hai đứa làm gì vậy?" Ban Hoài muốn đi đỡ Dung Hà, nhưng ông làm hoàn khố mấy chục năm, sao có thể đỡ nổi người tuổi trẻ như Dung Hà.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu." Dung Hà dập đầu với hai người, giọng điệu nghiêm túc nói: " Cha nương và thân huynh trưởng của tiểu tế mất sớm, trong nhà ngoại trừ tiểu tế ra, thì không còn người nhà nào. Hiện tại con làm con rể Ban gia, phụ mẫu Họa Họa sẽ là cha nương của con, lễ này tiểu tế nhất định làm được"
Nói xong, y giơ chén trà đến trước mặt Ban Hoài.
"Ngươi đứa nhỏ này." Ban Hoài tiếp nhận chén trà, ngửa đầu uống sạch sẽ chén trà, sau đó sờ trong ngực, lấy ra một chồng ngân phiếu, toàn bộ nhét vào trong tay Dung Hà: "Ta không có chuẩn bị hồng bao, con đừng ghét bỏ."
Ban Hằng lén nhìn, tờ ngân phiếu bên trên mệnh giá năm trăm lượng, chồng ngân phiếu này ít nhất cũng có ba ngàn năm trăm hai mươi lượng, hắn và Dung Hà đến tột cùng ai mới là thân nhi tử Ban gia?
"Tạ nhạc phụ." Dung Hà không chối từ, nhét toàn bộ ngân phiếu vào trong ngực.
"Nhạc mẫu, mời uống trà."
Âm thị cũng không nghĩ tới Dung Hà sẽ dựa theo đại lễ nhi tử thân sinh tôn bối quỳ lạy mình, bà tiếp nhận Dung Hà kính trà, cũng uống sạch sẽ, sau đó móc ra hai hồng bao bỏ vào trong tay Dung Hà. Cái này vốn chuẩn bị cho Ban Họa và Ban Hằng, nhưng con rể làm người khác ưa thích như thế, trước hết tặng hồng bao cho y.
"Của con đâu?" Ban Họa quỳ trên đệm êm, nhìn phụ thân và mẫu thân tặng ngân phiếu và hồng bao cho Dung Hà, chỉ có hai tay mình vẫn trống không, lập tức bĩu môi nói:" Làm phụ mẫu không thể bất công như thế."
"Con cũng cầm vài chục năm tiền mừng tuổi rồi. " Âm thị đưa tay nâng Dung Hà: "Năm nay cho Quân Phách trước, sau đó lại bổ sung cho hai tỷ đệ các con."
Ban Họa và Ban Hằng:...
Hai người họ là được nhặt về?
Dung Hà đỡ Ban Họa dậy, lấy ngân phiếu và hồng bao bỏ vào tay Ban Họa: "Của ta cũng là của nàng."
Ban Họa vỗ ngực y: "Ngoan."
Ban Hằng: Ha ha, trong cái nhà này, chỉ có hắn không phải con ruột.
Tới Ban gia, Dung Hà mới biết được, thì ra giao thừa trôi qua như thế.
Không cần bỏ ra thời gian nhận hạ nhân quỳ lạy, cũng không cần quỳ nghe trưởng bối răn dạy, người một nhà ngồi cùng nhau, ăn trái cây điểm tâm xem nhạc công, ca cơ, người viết tiểu thuyết, Vũ Cơ trong phủ nuôi biểu diễn. Không cần chú trọng tôn ti quy củ, có thể không chút kiêng kỵ nói đùa, thậm chí con cái vượt phụ mẫu ban thưởng ngân lượng cho Vũ Cơ, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Đêm đến, khi pháo hoa chiếu sáng cả Kinh Thành, Ban Họa nhìn pháo hoa chiếu sáng mặt phụ mẫu, không khỏi thu tầm mắt lại: "Đi thôi."
Hôm nay Dung Hà có thể theo nàng đến phủ Tĩnh Đình Công đón giao thừa, đã là đánh vỡ tục quy rồi, nàng không thể để y bồi tiếp mình ở Ban gia một đêm được. Cũng may đêm nay không cấm đi lại ban đêm, coi như ra ngoài chậm chút, cũng không sao cả.
"Đi đâu?" Dung Hà dắt tay nàng, cười nói: " Chúng ta còn phải cùng nhau đón giao thừa."
Đầu ngón tay Ban Họa run rẩy: "Chàng..."
"Đêm nay ở lại trong viện của nàng. " Dung Hà cười nói: " Lúc cưới nàng, ta còn chưa kịp nhìn viện của nàng trông thế nào."
Ban Họa cong môi: "Được."
Ánh sáng nở rộ, chiếu sáng gương mặt Dung Hà, Ban Họa trừng mắt nhìn, đầu ngón tay uốn lượn một chút xíu, mặc cho Dung Hà bao lấy tay mình.
"Quốc công gia, bệ hạ thưởng đồ Phúc và chữ Phúc đến."
"Nhanh bưng cho liệt tổ liệt tông, đây là tâm ý của bệ hạ, không thể lãng phí." Mắt Ban Hoài nhìn hai món ăn, không chút do dự mở miệng.
"Cái này là..." Âm thị nhìn thấy hai chữ Phúc, hai chữ Phúc viết khác nhay, một cái có chút giống chữ bệ hạ viết, một cái khác lại là chữ Thái Tử: " Chữ Thái Tử?"
Thái Tử không phải bị giam lỏng ở Đông cung sao?
Dung Hà cầm một chữ Phúc trong đó nhìn qua: "Đúng là bút tích của Thái Tử."
"Thái Tử được thả ra rồi à?" Ban Họa cảm thấy, vẫn là Thái Tử tương đối đáng tin cậy.
"Ta cũng không rõ. " Dung Hà cười: "Hẳn là như thế, đến giao thừa rồi, bệ hạ sẽ không giam giữ Thái Tử mãi."
Bệ hạ cũng không chịu nổi Ninh Vương rồi.