Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 111 :
Ngày đăng: 22:53 07/03/21
Editor: Đào Sindy
"Quận Chúa, cô gia, mời đi bên này."
Tỳ nữ cầm lồng đèn đi trước dẫn đường, Dung Hà nắm tay Ban Họa, vòng qua hành lang Cửu Khúc gấp khúc, đi tới viện của Ban Họa.
Viện tu sửa rất tinh xảo, dù có tuyết lớn bao trùm, nhưng vẫn có thể thấy được, lúc chủ nhân thiết kế ra nơi này, phí không ít tinh lực.
Tỳ nữ đẩy cửa phòng ra, trong phòng quét dọn rất sạch sẽ, màn lụa màu đỏ thêu lên đồ án cây lựu ngụ ý cát tường, Ban Họa quay đầu nhìn nha hoàn sau lưng: "Giữ mấy người hầu hạ, những người khác lui ra."
"Vâng."
Nhóm tỳ nữ đốt nến trong phòng, thi lễ với Ban Họa và Dung Hà, khom người lui ra ngoài.
"Lần đầu tiên ta vào khuê phòng của nữ tử. " Dung Hà đi đến bên giường nhìn một chút, phát hiện ở đầu giường có mấy ô nhỏ, kéo ra liền thấy bên trong có một số đồ ăn vặt, y quay đầu nói với Ban Họa: " Thật thú vị, trở về ta bảo họ làm thế này."
"Không sao, giường uyên ương bồi gả cùng ta, phía trên cũng có ô nhỏ. " Ban Họa tẩy đi trang dung trên mặt, đổi lại áo ngủ thoải mái dễ chịu: "Tắm một cái rồi ngủ."
Dung Hà thấy nàng đang ngâm chân, sau đó để chân của mình vào trong chậu lớn.
"Chàng đừng chen với ta. " Ban Họa giẫm chân của y: "Trong nhà không thiếu nước."
"Tiết kiệm nước. " Dung Hà hùng hồn nói: "Trời lạnh như vậy, nha hoàn chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng."
"Cô gia, trên lò trong sương phòng vẫn còn nước nóng." Một tiểu nha hoàn thành thật mở miệng: "Không phiền."
"Không sao, ta và Quận Chúa nhà các ngươi gạt ra dùng là được." Cớ bị vạch trần, Dung Hà cũng không mất tự nhiên chút nào, ngược lại dùng chân nhẹ nhàng gãi giữa bàn chân Ban Họa. Khiến Ban Họa nhịn không được đạp y hai cước.
Ngâm chân xong, Dung Hà ngồi cuối bàn ôm Ban Họa đến trên giường. Trên giường đã bị bình nước nóng hun đến ấm áp dễ chịu, Ban Họa co lại trong chăn, ngáp một cái: " Đã qua giờ Tý, ngủ đi."
Dung Hà ôm nàng vào trong ngực, thấy nàng thật sự buồn ngủ, nhẹ nhàng hôn giữa lông mày nàng một cái: "Mơ đẹp."
Còn nhớ đứa trẻ kia còn tìm một tấm ván gỗ, ngồi trên nền băng muốn y kéo đi, y đã không đồng ý. Y không nhớ rõ dáng dấp đứa trẻ kia ra sao, nhưng bộ dáng đối phương chu môi, y lại nhớ rất rõ.
Động tác này, mẫu thân từ trước tới giờ không cho phép y làm, bởi vì không đủ phong nhã.
Ban Hằng khoát tay áo: "Có gì tốt mà hâm mộ."
Dung Hà cười: "Có người bồi bạn cùng nhau lớn lên, rất tốt."
"Không phải huynh cũng có huynh trưởng, sao lại không có người chơi cùng?" Lời nói này ra miệng, Ban Hằng mới ý thức tới mình nói sai, Dung gia đại lang mấy năm trước bệnh qua đời, hắn nhắc lại chuyện xưa, chẳng phải đang đâm dao lên nỗi đau của người ta sao.
"Thật có lỗi..." Ban Hằng cảm thấy miệng mình có chút sai.
"Đừng ngại. " Dung Hà lắc đầu: "Đều là chuyện cũ năm xưa, không có gì không thể nhắc đến."
Tình cảm giữa y và đại ca cũng không quá tốt, bọn họ tuy là thân huynh đệ, nhưng vì gia phong Dung gia, cho nên họ cũng không thân thiết, kính trọng nhiều hơn thân mật, mỗi hành động, tiếng nói không thể thoát khỏi hai chữ quy củ.
"Tuyết lớn như vậy, hai người chạy tới đây làm gì?" Ban Họa ôm lò sưởi cầm tay đứng dưới hành lang gấp khúc, ngoắc ngoắc hai người: "Mau tới đây."
Ban Hằng chạy đến trước mặt Ban Hằng: "Tỷ, tỷ đã dậy rồi."
Trên gương mặt Ban Họa mang theo đỏ ửng sau khi rời giường: "Tối hôm qua ngủ quá trễ, cho nên thức dậy trễ."
"Có lạnh không?" Dung Hà sờ soạng mặt nàng, mềm mại trơn mềm, y nhịn không được lại sờ soạng thêm một chút.
"Tay lạnh thì cầm cái này. " Ban Họa nhét lò sưởi cầm tay vào tay Dung Hà, hai tay che mặt nói: " Đừng sờ loạn, làm hư mặt ta thì làm sao đây?"
Dung Hà nắm tay nàng, thả lại lò sưởi vào tay nàng: "Được được, ta không sờ."
"Quận Chúa. " Như Ý vội vàng tới: "Hai đại phu người cho phủ Trung Bình Bá mượn đã quay về, bọn họ muốn gặp người."
"Tạ gia đại lang không cần đại phu nữa à?" Ban Họa nhíu mày: "Bảo họ ở sảnh chờ ta."
Tạ Trọng Cẩm bị đâm một đao, lúc này mới qua vài ngày, đã không cần đại phu rồi?
Chẳng lẽ... người không còn?