Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 112 :

Ngày đăng: 22:53 07/03/21


Edit: Đào Sindy



Ánh mắt Dung Hà đảo qua căn phòng này, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, những châu báu này để trong căn phòng tối tăm không ánh mặt trời đã rất nhiều năm, còn muốn nhờ Họa Họa dẫn chúng nó ra ngoài hít thở không khí."



Ban Họa cười đến mắt cong cong: "Được."



Nàng thích nhất những đồ vật xinh đẹp.



Thấy bộ dáng Ban Họa vui vẻ, Dung Hà cảm thấy tuổi thơ thiếu thốn của mình cuối cùng cũng được bổ sung, được lấp đầy, cả trái tim đều ấm áp.



"Cái vòng tay này đẹp không?" Ban Họa chọn một chiếc vòng tay khác lạ, phía trên có nạm châu báu phức tạp, vừa phủ ngón tay vừa ôm trọn cổ tay. Cánh tay Ban Họa vừa non mềm lại trắng trẻo, cứ như nhẹ nhàng một tý thì có thể nhỏ ra nước.



"Rất đẹp. " Hô hấp Dung Hà tăng thêm, nhẹ nhàng liếm trên cánh tay Ban Họa một cái:  "Nhưng đẹp nhất là cánh tay này."



"Đừng quậy, ta còn chưa rửa tay đó."



"Ta không chê."



"Nhưng ta chê."



Dung Hà ôm ngang Ban Họa lên, cười nhanh chân đi ra khố phòng, tâm phúc thủ bên ngoài cùng nhau cúi đầu xuống, không dám nhìn nhiều.



"Còn thất thần gì đấy, không mau đi khóa cửa." Đỗ Cửu vội ho một tiếng, gọi thần trí những thuộc hạ này về.



Trên đời luôn có một người như thế, sẽ làm ngươi sờ mãi không đủ, cảm thấy chỗ nào của nàng cũng mê người. Từ tóc đến lòng bàn chân, muốn chuyên tâm ôm nàng vào ngực, mãi mãi không buông ra, mãi mãi không nỡ để nàng chịu chút ấm ức. Nàng nhíu lông mày một cái, thì sẽ nghĩ hết cách dỗ nàng vui vẻ, nếu nàng cười, sẽ cảm thấy trời thật xanh, tim thật ấm, cho dù chết vì nàng, cũng cam tâm tình nguyện.



Dung Hà cảm thấy mình đã yêu chết dưới thân nữ nhân này, mỗi một nơi trên người nàng, đều làm y không nỡ dời môi.





Một lát sau, hắn mới mở miệng lần nữa: "Ta biết hiện tại để ngươi hồi triều là chuyện khó xử, thế nhưng Đại Nghiệp cần ngươi, bách tính đại nghiệp càng cần ngươi." Hắn đứng người lên, vái chào Dung Hà thật sâu: "Chỗ biểu muội, ta tự mình đi tạ lỗi với nàng, nhưng cầu Hầu Gia giúp cô một tay."



"Thái tử điện hạ!" Quan viên Đông cung kinh hãi nhìn Thái Tử, đường đường là Thái Tử một nước, sao có thể hành lễ với triều thần.



Dung Hà đứng người lên, trả đại lễ cho Thái Tử: "Điện hạ, vi thần có một câu, không thể không nhắc nhở ngài."



Thái Tử đứng lên, thần sắc ôn hòa nhìn Dung Hà: "Hầu Gia mời nói."



" Thân thể bệ hạ suy yếu, Ninh Vương nhìn chằm chằm, cho dù ngài có lòng, nhưng rất nhiều chuyện trong triều, cũng chỉ có thể bất lực."



Thái Tử nghe vậy ngơ ngẩn, không phải hắn không biết, chỉ là giả bộ như không biết, mà những người bên cạnh hắn, cũng không dám đề cập với hắn chuyện này.



"Làm sao ta lại không biết. " Thái Tử cười khổ: "Nhưng chỉ cầu không thẹn với lòng mà thôi."



Dung Hà không nói gì, Thái Tử là người tốt, nhưng không phải một Hoàng Đế tốt. Nếu y là Thái Tử, lúc này sẽ khống chế Ninh Vương lại, đồng thời nhân cơ hội này nắm giữ quyền hành trong triều, quyền lợi Hoàng Đế vô căn cứ, khiến điều kiện bất lợi thành có lợi.



Thế nhưng Thái Tử quá hiếu thuận, quá trung hậu, quá nhu hòa.



Dạng người này, sao đè ép được chuyện lớn nhỏ trong triều, chỉ là si tâm vọng tưởng thôi. d^đ/l/q,đ



" Nếu Thái Tử có tâm, không bằng trước cấp phát đến nơi gặp thiên tai, miễn thuế má hai năm, nhờ vào đó trấn an lòng bách tính?" Ánh mắt Dung Hà bén nhọn nhìn Thái Tử: "Đương nhiên, biện pháp tốt hơn là trách phạt Ninh Vương, để bách tính thiên hạ nhìn thấy thành ý của triều đình."



"Nhưng hắn... Chung quy vẫn là đệ đệ của ta. " Thái Tử khó xử nói: " Nếu xử trí hắn, trong lòng phụ hoàng và mẫu hậu sẽ khổ sở."



Sắc mặt Dung Hà càng thêm đạm mạc: "Nếu Thái Tử đã rõ ràng tất cả, còn để vi thần hồi triều làm gì đây?"



Bùn nhão không thể trát nổi tường, hết lần này tới lần khác còn muốn y đến đỡ, y không phải thần tiên.



Coi như là thần tiên, cũng không muốn dính một tay bùn nhão tự mình ấm ức.



Y muốn, không phải là một mặt tường nát.