Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 113 :
Ngày đăng: 22:53 07/03/21
Editor: Đào Sindy
"Quản gia nói, điền trang đưa đến một ít thức ăn tươi mới." Ban Họa đi vào phòng, phát hiện bầu không khí trong phòng có chút không đúng, chúc quan* của Thái Tử một mặt không cam lòng lại không dám phát tác, thần sắc Thái Tử có chút cô đơn, hơi miễn cưỡng vui cười, chỉ có thần sắc Dung Hà như thường, ưu nhã ngồi bên cạnh uống trà.
*quan viên thuộc phe.
Nàng đi đến bên người Dung Hà ngồi xuống, giả bộ như không phát hiện mâu thuẫn giữa Dung Hà và những người này: "Thái Tử ca ca, rất lâu rồi chúng ta chưa từng ngồi cùng nhau nói chuyện, hôm nay huynh lưu lại cùng dùng cơm đi, vị đại nhân này..."
"Hạ quan là Chiêm Sự Phủ..."
"À, thì ra là Chiêm Sự Phủ đại nhân. " Ban Họa cắt ngang lời quan viên mặt mũi không vui, che miệng cười khẽ một tiếng, tay còn lại sờ cây trâm phượng bay trên tóc mai, thờ ơ nói: "Nhìn thấy thần sắc của đại nhân bây giờ, ta thật muốn vào cung tìm một số ma ma quy củ. Năm đó có một ma ma giáo dưỡng bên người một sủng phi chọn ba lấy bốn* với ta, tính tình ta bướng bỉnh lại tuổi trẻ không hiểu chuyện, cãi cọ vài câu với vị nương nương này, mấy năm rồi chưa gặp qua vị nương nương này, không biết nàng ấy hiện tại thế nào."
*Ý nói bắt bẻ soi mói.
Sắc mặt chúc quan Thái Tử có chút khó coi, hắn ta đè xuống bất mãn trong lòng: "Không biết vị nương nương đó là?"
"Hình như tên là Tống Quý Tần hay Tống Chiêu Nghi ấy. " Ban Họa nắm tay che lại lò sưởi cầm tay, mặt mày vẩy một cái: "Càng lớn tuổi, ta quên đi nàng ấy tên gì rồi."
Tống Chiêu Nghi...
Chúc quan Thái Tử biến sắc, hắn ta nhớ rất rõ ràng, năm năm trước có một Tống Chiêu Nghi được sủng ái vì đắc tội quý nhân nào đó, bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ, từ đó về sau trong cung không còn người này. Phúc Nhạc Quận Chúa nhắc đến vị nương nương này, là ngại sắc mặc hắn nhìn không tốt, ảnh hưởng đến tâm tình của nàng chăng?
Chẳng lẽ quý nhân mà Tống Chiêu Nghi đắc tội là Phúc Nhạc Quận Chúa khi ấy vẫn còn là Hương Quân?
Trời rất lạnh, chúc quan Thái Tử cảm thấy trong cổ họng mình như trượt vào một cục hàn băng, lạnh đến răng cũng không nhịn được run lên. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Thái Tử, thấy Thái Tử không có chút bất mãn với Phúc Nhạc Quận Chúa, hắn ta thu liễm nét mặt của mình, vị Phúc Nhạc Quận Chúa này hắn ta trêu chọc không nổi, đến lúc đó bị trúng vài roi, ước chừng cũng uổng công chịu đựng.
Bữa tối chuẩn bị rất phong phú, mỗi một món ăn đều chú trọng màu sắc hương vị đủ cả. Dung gia truyền thừa hai ba đại gia tộc, Ban gia thì trọng ham muốn ăn uống, cho nên tổ tiên hai nhà góp nhặt không ít thực đơn, hiện tại con cháu hai nhà thành hôn, đồ ăn có thể mang lên trên bàn cơm càng nhiều.
"Sắp đến giờ rồi nhỉ?" Nàng ta trừng mắt nhìn, làm mắt càng thêm có thần.
"Đúng thế."
"Vậy đi thôi."
Đầu xuân có chút lạnh, Tạ Uyển Dụ khoác trên người một cái áo choàng lông hồ ly, một đường đi tới, có không ít cung nữ thái giám hành lễ với nàng ta, trước kia khiến nàng ta vô cùng hưởng thụ, bây giờ lại không làm nàng ta dâng lên chút cảm xúc. Nàng ta bây giờ chỉ là kẻ đáng thương có cấp bậc cao hơn những thái giám cung nữ này mà thôi, nhận lễ của những người này, có chỗ nào đáng để đắc chí?
Mới vừa đi tới ngoài cửa Đông cung, nàng ta nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng truyền đến cách đó không xa, hơn nữa còn rất náo nhiệt. Nàng ta dừng bước lại, quay đầu nhìn sau lưng.
Ban Họa bị mấy cung nữ thái giám xum xoe vây vào giữa, có người khen nàng khí sắc tốt, có người khen y phục của nàng đẹp, nàng nghe rất vui mừng, liền thưởng cho những người này ít vàng, thấy người đứng phía trước, liền nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Tạ Uyển Dụ?
Chú ý tới trang dung trên mặt Tạ Uyển Dụ hơi nặng nề, Ban Họa không tiếp tục đi lên phía trước.
Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, làm Ban Họa có chút khiếp sợ là, vậy mà Tạ Uyển Dụ lại nhẹ gật đầu với mình, sau đó quay đầu vào đại môn Đông cung.
Lúc nào thì Tạ Uyển Dụ trở nên tốt như vậy? Ban Họa cảm thấy cả người mình đều kinh hãi.
Cung nữ thái giám càng thêm ân cần với Ban Họa, đón Ban Họa vào Đông cung, lại hành đại lễ, mới vội vàng lui ra.
"Thành An Hầu phu nhân còn chưa tới à?" Mắt Bá gia phu nhân nhìn bốn phía, nói với nữ quyến bên người: " Ta mong ngóng một lần được gặp vị tân nương mới gả này đó."
"Gì mà Thành An Hầu phu nhân. " Giọng nói của vị nữ quyến này có chút nhỏ, cười rộ lên mang theo trào phúng nói: " Tước vị của Phúc Nhạc Quận Chúa cao hơn Thành An Hầu, chúng ta nên gọi Thành An Hầu Quận Mã mới đúng."
Liên quan tới vấn đề xưng hô, từ trước đến nay xưng từ thấp đến cao, nhưng Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận Chúa là một đôi khiến người ta khó xử.
Nếu gọi Thành An Hầu là Quận Mã, tước vị Thành An Hầu lại không thấp, hiện tại mặc dù còn chưa hồi triều, nhưng chức vị Lại bộ Thượng thư này, còn treo trên đầu y, huống chi y còn có thể là con riêng của đương kim bệ hạ. Còn nếu gọi Phúc Nhạc Quận Chúa là Hầu phu nhân, cũng không ổn, dựa theo phẩm cấp mà tính, Phúc Nhạc Quận Chúa còn cao hơn Thành An Hầu hai cấp.
Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho Thành An Hầu, đúng là gả thấp.