Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 18 : Huyền y
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
“ Tước vị đều đã đề, thực ấp cũng nên nói lại. " Hoàng Hậu xưa nay đều được bệ hạ kính trọng, cho nên trong những trường hợp không phải triều chính thế này, bà cũng có thể mở miệng: "Không bằng thực ấp là một ngàn hai trăm hộ, ngài cảm thấy thế nào?"
"Hoàng Hậu nói có lý. " Vân Khánh Đế lập tức đồng ý.
Hai người Đế Hậu coi trọng Ban Họa, khiến vô số người ghé mắt. Đương kim bệ hạ ban tước vị từ trước đến nay tương đối keo kiệt, những đích nữ Quận Vương trong triều, tước vị tối đa cũng chỉ là Huyện Chủ hoặc là Quận Quân, thậm chí có một số tôn thất hoàng quyến, ngay cả tước vị cũng không có, dựa vào số ngân lượng hàng năm mà điện Trung Tĩnh phân chia, lương thực, vải vóc sống qua ngày.
Triều thần mặc dù cảm thấy Đế Hậu sủng ái tôn nữ của Trưởng Công Chúa có chút thái quá, nhưng ở phương diện khác, lại có chút cảm giác an tâm.
Tại sao bệ hạ lại chiếu cố Ban gia như thế, đó là bởi vì Trưởng Công Chúa đã từng giúp ông.
Đi theo một Đế Vương luôn nhớ tình cũ, sẽ luôn khiến người ta an tâm. Ai mà đồng ý có một Đế Vương qua sông đoạn cầu, có mới nới cũ chứ?
Bệ hạ nhân đức, ngày sau trên sử sách nhất định có ghi chép.
Một lần tham gia đi săn, tước vị Ban Họa tăng, thực ấp cũng tăng, đây là chuyện tốt. Cho nên hôm sauvề nhà, bốn người Ban gia đều chạy tới phủ Trưởng Công Chúa, nói với Trưởng Công Chúa chuyện này.
"Gần đây tâm trạng bệ hạ rất tốt sao, vậy mà cho con thăng liền hai phẩm cấp." Ban Họa đứng bên người Trưởng Công Chúa, tự tay pha trà cho Trưởng Công Chúa: "Ngay cả thực ấp cũng tăng lên."
"Phẩm cấp thăng lên là chuyện tốt. " Trưởng Công Chúa nhận trà tôn nữ pha, cười tươi nói: "Sao gần đây cứ thích chạy sang bên này, điểm tâm ở chỗ ta ngon hơn Hầu phủ sao?"
"Tôn nữ muốn ngài, cho nên mới tới nhìn người." Ban Họa ôm lấy cánh tay Trưởng Công Chúa: "Hay là ngài đến Hầu phủ ở mấy ngày đi."
"Ta không dám ở chung với hai đứa tinh nghịch của Hầu phủ, chắc chắn không khắc nào được yên tĩnh. " Trưởng Công Chúa không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: " Hạ nhân bên trong phủ Công Chúa đều rất tận tâm, người một nhà các con nếu như nhớ ta, thì có thể đến thăm ta, khoảng cách giữa chúng ta cũng không xa."
Chín năm trước, sau khi Phò Mã bị bệnh qua đời, bà dùng danh nghĩa phu quân mất, đơn độc ở trong phủ Công Chúa.
Bà không nỡ xa nhi tử, nhưng lại không thể không làm như thế.
Đương kim Hoàng Đế là một người mâu thuẫn, ông luôn hi vọng người khác đối tốt với ông, nhưng lại thích nghi ngờ trong lòng, hết lần này tới lần khác muốn người trong thiên hạ khích lệ ông nhân từ. Đứa bé kia bà nhìn mà lớn lên, ông tự cho là tâm tư của ông không người nào hiểu, nhưng lại không biết bà đã sống qua hai triều đại thay đổi, sao lại không biết khả năng của người khác.
"Ta chỉ là một Hầu gia nhàn rỗi, không có thực quyền, lời nói không dùng được. Coi như ta dẫn ngươi đi nha môn, cũng không ai có phản ứng với ta." Ban Hoài khoát tay áo: "Ở chỗ này của ta càng tốn thời gian, không bằng đi đến cổng Đại Lý Tự gõ trống kêu oan."
Nói xong, cũng không đợi phụ nhân trung niên kịp phản ứng, liền bảo hộ vệ nhấc ba người này sang một bên, ngồi xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Phụ nhân kêu oan:...
Dân chúng vây xem:...
Lần đầu tiên nghe được chính miệng mình nói mình không có thực quyền, nói chuyện không dùng được.
Ban Họa vén rèm xe lên, nhìn thấy hộ vệ cõng phụ nhân trung niên sang một bên, thoạt nhìn như không kịp phản ứng, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
"Đang nhìn gì?"
"Nhìn người vừa rồi kêu oan kia." Ban Họa suy nghĩ: "Con cảm thấy bà ta có chút kỳ quái."
"Đương nhiên kỳ quái. " Âm Thị cười lạnh: "Một nữ nhân kêu oan vì vong phu, đuổi tới Kinh Thành, chắc chắn phải ăn nắng dầm sương, thần sắc rã rời. Hai đứa bé mất đi phụ thân, nhất định hốt hoảng lại khổ sở, con cảm thấy bọn họ phù hợp không?"
Ban họa buông rèm xuống: "Vậy bà ta đang gạt chúng ta?"
"Bà ta làm gì cũng không quan trọng. " Thần sắc Âm Thị rất bình tĩnh: "Quan trọng là tâm lý chúng ta ổn định."
"À."
Ban Họa một mặt thụ giáo, lần nữa vén rèm lên, nhìn thấy đối diện có người cưỡi ngựa đến đây.
Người này mặt như một cô nương tốt, ngọc quan buộc tóc, cả người mặc huyền y, vạt áo lấp lánh lưu động, thì ra ở vạt áo là do tú nương thêu từng đóa tường vân.