Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 20 : Trò hay trận này

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Ban Họa và Ban Hằng náo loạn một trận ầm ĩ xong, lấy lý do rèn luyện thân thể của hắn, kéo hắn cùng mình đi mua đồ. Tỷ đệ hai người vừa đi đến cửa lớn, đã nghe ồn ào bên ngoài, cũng không biết xảy ra chuyện gì.



Hai người đi tới cửa xem xét, hai gã sai vặt đỡ phụ thân bọn họ xuống xe ngựa, bộ dáng phụ thân say khướt, rõ ràng là đi uống rượu.



"Tỷ, mẫu thân có ra ngoài hay không?" Ban Hằng nhìn phía  sau cửa, bộ dáng phụ thân hiện tại nếu như bị mẫu thân trông thấy thật không biết mẫu thân có tức giận hay không.



"Không, mẫu thân mới vừa nói muốn đi ngủ trưa. " Ban Họa đồng tình liếc nhìn Ban Hằng, đang chuẩn bị cùng Ban Hằng tiến lên đỡ Ban Hoài, thì trong xe ngựa bước ra một người.



"Quận Chúa, Thế Tử. " Dung Hà sửa sang lại y phục, áy náy nói với hai tỷ đệ: " Vừa rồi tại hạ dùng cơm với Hầu gia, không cẩn thận để ông ấy uống hơi nhiều, thực sự xin lỗi."



"Làm phiền Bá gia đưa phụ thân ta về " Ban Họa cảm thấy việc này không trách Dung Hà được, tửu lượng phụ thân nàng kém thế nào, nàng đều biết. Điều duy nhất nàng không nghĩ tới là phụ thân vậy mà có thể ở cùng Dung Bá gia, chuyện này giống như là mèo và thiên nga dừng lại chơi đùa cùng nhau, thấy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu: "Tưu lượng của gia phụ không tốt, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin Bá gia không để trong lòng."



"Quận chúa nói quá lời, Hầu gia cũng không mạo phạm chỗ nào. " Dung Hà nhìn Ban Hoài đã bị gã sai vặt dìu vào cỗ kiệu, liền nói: " Đã đưa Hầu gia về an toàn, tại hạ cáo từ."



"Bá gia, không bằng lưu lại dùng chút trà bánh hẳn đi. " Ban Hằng đi tới, vái chào Dung Hà: "Bá gia, mời."



"Sao có thể quấy rầy..."



"Dung Bá gia. " Ban Hoài ngồi vào kiệu thò đầu ra từ cửa sổ, say khướt nói: “Ngươi người bạn này ta đã định!"



"Khụ." Ban Hằng vội ho một tiếng: "Bá gia, không nên khách khí, mời!"



Ban Họa yên lặng che mặt, quay đầu ra hiệu bọn sai vặt mau chóng nhấc kiệu đưa phụ thân về viện, về phần những thứ khác thì giao cho mẫu thân nàng quan tâm đi thôi.



"Chuyện này Dung mỗ đành phải mặt dày quấy rầy."



Dung Hà theo tỷ đệ hai người vào cửa, đây là lần đầu tiên  y bước vào cửa lớn Ban gia, dáng vẻ bên trong Ban gia không khác tưởng tưởng của y là bao, lại có rất nhiều địa phương khác nhau. Phủ đệ xa hoa lại tinh xảo, kì hoa dị thảo, rường cột chạm trổ. Nếu như muốn vào cửa trong, còn phải thông qua một cây cầu cửu khúc, dưới cầu là hồ nước thanh tịnh, cá chép vàng thong dong tự tại ngoe nguẩy đuôi, vừa mập vừa lười. Nhưng hạ nhân bên trong nhà Ban Họa có quy củ hơn so với y tưởng tượng, không giống mấy hoàng thân quốc thích khác, rực rỡ gấm hoa nhưng quản hạ nhân chẳng ra gì.
Hốt:  cái hốt, thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.



"Tĩnh!" Một tên thái giám đi đến, vỗ tay nói: " Chư vị đại nhân, bệ hạ giá lâm."



Trên đại sảnh lập tức an tĩnh lại, chư vị triều thần theo tự bài vị, không nhìn thấy vẻ nhàn tản vừa rồi.



Triều hội tiến hành đến một nửa, Vương Đức đứng bên người Hoàng Đế nói: "Có việc thì tấu, vô sự bãi triều." 



Một chân Ban Hoài bước ra ngoài, thế nhưng lại có những người khác động tác nhanh hơn ông.



"Bệ hạ, thần có việc khởi bẩm." Đứng ra là Lý Ngự Sử đi thanh lâu mấy hôm trước.



"Thần muốn tấu trưởng tử Trung Bình Bá Tạ Trọng Cẩm trong lúc nhậm chức ở Bình Châu, làm việc thiên tư*, dung túng cấp dưới ức hiếp bách tính, đức hạnh bên ngoài, là một con sâu mọt trong triều."



*Vì việc riêng mà làm việc trái phép.



Ban Hoài vốn không quá mong chờ với Lý Ngự Sử, cảm thấy dáng dấp ông ta xấu xí, là một vị tướng cay nghiệt. Bây giờ nghe ông ta tấu người Tạ gia, lại cảm thấy cằm nhọn hoắt mới cơ trí, quai hàm khó coi kia, cũng là trí tuệ, cả người đều thuận mắt.



"Bệ hạ, việc này vi thần cũng có nghe thấy. Thân là quan viên đại nghiệp, vi thần khẩn cầu Hoàng Thượng tra rõ việc này."



Lần này đứng ra, là Tả Tướng đương triều Nghiêm Huy.



Mặc dù bệ hạ tín nhiệm Thạch Hữu Tướng hơn, nhưng chuyện này ngay cả Nghiêm Huy đều đứng dậy, chỉ sợ không tra cũng phải xét.



Ban Hoài xoa bàn tay, miễn cưỡng áp chế kích động trong lòng, đây thật là trò hay trận này, đã náo nhiệt lại còn đặc sắc.