Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 23 : Một lời khó nói hết

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Mặt trời lặn, màn đêm đân buông xuống, ba người Ban gia mang theo mấy trung bộc bò lên trên núi. Ngọn núi này cách biệt trang không xa lắm, nhưng bởi vì những năm gần đây nơi này luôn có ma quỷ lộng hành, cho nên khi đêm đến, thì không người nào dám xuất hiện ở đây.



"Tỷ, tỷ nói nơi này..." Ban Hằng cọ vào người Ban Họa, nhỏ giọng nói: " Có phải có đồ không sạch sẽ không?"



Trên núi cỏ cây tươi tốt, diện tích lá rụng rất nhiều, chân giẫm lên phát ra tiếp lẹp xẹp.



"Tỷ, ta cảm thấy nơi này hơi lạnh rồi.”  Ban Hằng khoanh tay, níu góc áo Ban Họa: "Nếu không trưa mai chúng ta lại đến đi."



"Sắp tối rồi, nhất định sẽ lạnh." Mắt Ban Họa nhìn bốn phía, bởi vì cây cối rất nhiều, rừng có chút âm trầm, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim không biết tên vang lên.



"Đi bên này. " Mắt Ban Họa nhìn đệ đệ đang co lại sau lưng, còn thỉnh thoảng nhìn phụ thân chung quanh, kéo tay áo ra khỏi tay Ban Hằng, nói với Ban Hằng: "Tự mà đi."



Ban Hằng cảm thấy trong tay trống trơn, trong lòng không nỡ mười phần, cuối cùng tiến đến bên người Ban Hoài, kéo góc áo ông lại.



Hai phụ tử nhìn nhau một lát, kéo áo lẫn nhau.



"Phụ thân, Hằng đệ, nhớ kỹ nơi này. " Tìm được chỗ tốt, ban Họa sai sử Ban Hằng đào hố: "Trở về con sẽ vẽ cho hai người một bức tranh, sau này nếu quên, thì dựa vào tranh mà tìm."



"Chúng ta không nhớ cũng còn tỷ mà?" Ban Hằng đào nửa ngày, cũng chỉ đào ra một cái hố cạn mười tấc:  "Không có tiền mọi người cùng nhau trải qua thời gian cực khổ, có tiền cũng cùng một chỗ tiêu xài. Có người nhớ là được rồi, ta và phụ thân còn phí khí lực làm gì?"



"Vậy lỡ như... Lỡ như ta cũng quên thì làm sao đây?" Ban Họa thấy Ban Hằng nửa ngày cũng không đào được nhiêu, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ kéo hắn ra: "Đệ tránh ra, để ta."



Ban Hằng mừng rỡ lười nhác, hắn bước sang bên cạnh nhường đường: "Nếu không chúng ta chọn thêm mấy chỗ, thì sẽ nhớ được một chỗ. Vả lại, trình độ vẽ tranh của tỷ, để ta nhìn tranh mà tìm, ta cũng không tìm thấy chỗ đâu."



"Trình độ vẽ tranh của ta thế nào?" Ban Họa liếc mắt nhìn hắn: "Tự đệ vẽ xem."




"Thì ra Hầu gia cũng ở đây. " Đỗ Cửu bận bịu hành lễ với Ban Hoài: "Chúng ta đúng lúc cũng phải xuống núi, Hầu gia và Quận Chúa không cần khách khí, nhiều người thì càng thêm náo nhiệt."



"Chuyện đó, vậy được rồi." Ban Họa không vui cười một tiếng: "Vậy làm phiền rồi."



Đỗ Cửu lộ ra một nụ cười thật thà: " Lời này của Quận Chúa đã giúp đám huynh đệ ta rồi."



Một đoàn người theo Ban Họa rời đi, sơn lâm lại lần nữa khôi phục yên tĩnh. Dung Hà từ chỗ bóng tối đi ra,  kéo áo choàng ám sắc trên người, biểu lộ có chút phức tạp.



"Bọn họ ở chỗ này bao lâu?"



"Bá gia, thuộc hạ vô năng, không biết Ban Quận Chúa xuất hiện ở nơi này khi nào."



"Không thể  trách ngươi." Dung Hà vòng quanh chỗ Ban Họa mới đứng vừa rồi một vòng, "Nhà khác làm việc còn có dấu vết mà lần theo, chỉ có Ban gia... Thích làm gì thì làm, làm việc không có chút nào ăn khớp."



Sau nửa canh giờ, Đỗ Cửu mang theo hộ vệ trở về.



"Bá gia. " Đỗ Cửu biểu lộ có chút một lời khó nói hết: "Thuộc hạ đã nghe được người Ban gia vì sao  xuất hiện ở đây rồi."



"Ừm?" Dung Hà đi đến khối đá bên cạnh, khẽ nâng cằm: "Nói."



"Ban Thế Tử nghe nói nơi này có ma quỷ lộng hành, cho nên lôi kéo Quận Chúa tới nơi này chôn bảo vật, nói là... Sẽ có người hữu duyên, Ban Hầu gia cảm thấy có lý, cũng cùng đi theo." Đỗ Cửu cảm thấy lý do này thực sự quá hoang đường, hoang đường khiến hắn cảm thấy nếu như nói láo, cũng sẽ không dùng lý lẽ cùn này mà nói.



Dung Hà chỉ một khối đá trong tay: "Đem hố bên cạnh đào lên xem thử."