Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 24 : Sương mù dày đặc

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


"Bá gia, bên này không có thứ gì cả."



"Bá gia! Bên này có một cái hộp." Một gã hộ vệ đem hộp gỗ đưa đến tay Đỗ Cửu, Đỗ Cửu quan sát nửa ngày, cảm thấy cái hộp này chỉ là một cái hộp bình thường, mới cẩn thận mở hộp gỗ ra.



Kim bánh vàng óng, xếp chỉnh tề thành một hàng dày, trong khe hở còn có các loại đá quý, khiến Đỗ Cửu nhịn không được chớp mắt mấy lần.



"Bá, bá gia, bọn họ thật sự đến chôn bảo vật đấy. " Đỗ Cửu chưa bao giờ cảm thấy hoang đường như vậy, người Tĩnh Đình Hầu phủ có phải ăn no rỗi việc không thế?!



Có tiền không chỗ tiêu, chạy đến rừng sâu núi thẳm chôn bảo vật?



Dung Hà nhìn cái hộp đầy hoàng kim và đá quý, lại không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung, khuôn mặt như ngọc trong nháy mắt ngốc trệ.



"Bá gia, xem ra bọn họ không có nói láo, hẳn là xông lầm đến nơi đây..." Đỗ Cửu suy nghĩ: "Có lẽ là bởi vì lần trước Ban Thế Tử chôn bảo vật bị ngài thấy được nên không thành công, cho nên lần này bọn họ đổi nơi khác."



Nhưng không nghĩ tới là gặp bọn hắn.



Nghe người kể chuyện xưa nói lúc Trưởng Công Chúa gả cho Tĩnh Đình Công, trang sức đỏ mười dặm, khiến toàn thành vây xem. Có mẫu thân giàu như thế, Tĩnh Đình Hầu tiêu xài xa xỉ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng rảnh đến không có việc gì chạy đi chôn bảo vật, người này thật đúng là phá gia chi tử.



Y nghe nói phương Nam có mấy thương nhân đấu phú, thời điểm thủy triều lên, ném vào nước lá vàng lá bạc, khiến dân chúng nhảy vào nước vớt, đến mức không ít người bởi vì cướp đoạt vàng bạc mà bị dìm chết. So sánh với những thương nhân kia, tư tưởng này của Tĩnh Đình Hầy, ngược lại để ý nhân quả, thủ đoạn sạch sẽ không ít.



Bất kể nghĩ thế nào, những người đó nghĩ gì, y không hiểu hết.



"Nhận lấy đi." Dung Hà đưa tay vắt chéo sau lưng: "Đã có người có duyên có được, ta cũng coi là người hữu duyên rồi."



Mắt Đỗ Cửu nhìn biểu lộ của Bá gia, xác định y không phải nói đùa, biểu cảm có chút vi diệu.



"Bá gia, còn có mấy chỗ đất có dấu vết."  Mắt hộ vệ nhìn bốn phía, thủ đoạn che giấu của người đào thực sự quá thấp, để người ta xem xét liền nhìn ra nơi nào đã đào.



"Không cần nhìn. " Dung Hà đưa tay lấy ra một khối kim bánh từ hộp gỗ ra, kim bánh chất lượng rất tốt, chỉ cần một khối đủ để người bình thường trong vòng mười năm không lo ăn mặc: "Thu dọn nơi này sạch sẽ chút, đừng để người khác phát hiện đất đã bị đào bới lung tung."
Mặc dù Họa Họa là nữ nhi thân sinh của ông, nhưng làm người phải chú trọng lương tâm, khuê nữ nhà ông đặt chung một chỗ với Quân Phách, quả thật không phù hợp.



" Lúc Quận Chúa kéo cung bắn tên rất có khí thế, nếu ngươi là nam tử, nhất định có thể trở thành một vị Tướng Quân không tầm thường."



"Chuyện này không thể." Ban Họa mười phần ngay thẳng lắc đầu.



"Vì sao?" Dung Hà thấy trên mặt Ban Họa không có chút khiêm nhường nào.



"Trong quân doanh rất khổ, ta mà là nam nhân, vậy bây giờ chính là Thế Tử Hầu phủ, mỹ tỳ vờn quanh, gối cao nằm mềm, sống ngày tháng dễ chịu, sao ta lại nghĩ đến chuyện chạy tới quân doanh chịu khổ?" Ban Họa một tay nâng mặt, gương mặt phấn nộn trông cực kỳ đáng yêu:  "Tất cả tướng sĩ  bằng lòng trên chiến trường đều rất đáng gờm, nhưng ta không muốn trở thành bọn họ."



Dung Hà trầm mặc một lát, nhìn nữ tử hồn nhiên trước mắt này, cười nói: "Quận Chúa thật thản nhiên."



"Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, cứ sông sao cho thoải mái. " Ban Họa cười nói: " Ai biết ngày nào sẽ không còn cơ hội mở mắt ra chứ."



Dung Hà vẫn cười như cũ: " Ngược lại Quận Chúa đã nhìn thấu."



Chỉ tiếc chúng sinh đều khổ, có bao nhiêu người có thể nhìn thấu, lại có mấy người không hề cố kỵ được như thế?



Mặt trời rốt cục tránh khỏi sương mù dày đặc, để ánh nắng chiếu sáng mặt đất, không có bao nhiêu nhiệt độ, nhưng lại có thể xua tan sương mù bao phủ.



Ban Họa quất roi đi về phía trước: " Đã đến cửa thành."



Lúc này chỗ cửa thành, một đoàn xe ngựa hào hoa từ bên trong đi ra, ký hiệu xe ngựa Ban Họa nhận ra  là biểu tượng Thạch gia.



Nhớ tới Thạch Phi Tiên đã trao tâm cho Dung Hà, Ban Họa nhịn không được nhìn về phía Dung Hà.



Dung Hà lại làm như không nhìn thấy đoàn xe ngựa ở cửa thành, cười lại với nàng rồi quay đầu nhìn về nơi xa.