Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 25 : Núi vàng

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Edit: Đào Sindy



Mặt trời vừa lên ở hướng Đông, lúc sương mù dần dần tan, có thể đến gặp người trong lòng mình là một việc khiến người ta vui sướng, điều kiện tiên quyết là bên cạnh người trong lòng không có người mình ghét.



Thạch Phi Tiên cảm thấy mình chưa bao giờ ghét Ban Họa như lúc này, hai người bọn họ vốn ít khi gặp nhau, thế nhưng vì sao Ban Họa hết lần này đến lần khác ở bên Dung Bá gia? Dung Bá gia vì mẫu thân giữ đạo hiếu ba năm, lại vì phụ thân giữ đạo hiếu ba năm, sau này huynh trưởng duy nhất cũng bị bệnh qua đời, phủ Thành An Bá lớn như vậy chỉ còn lại một mình y.



Bệ hạ vui vì tài hoa của y, lại thương y vì quá trẻ đã mất hết người nhà, cho nên không để y kế thừa tước vị, vẫn để cho y tước vị bá tước.



Thạch Phi Tiên đau lòng thay Thành An Bá, mặc dù y ngày thường luôn luôn phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện làm việc khiến người ta như tắm gió xuân, nhưng  gặp nhiều chuyện thương tâm như vậy, làm sao có thể không chút  khổ sở nào, Dung Bá gia... Dùng nụ cười để che dấu mà thôi.



Nàng ta thường hay nghĩ, nếu có thể sống chung với Dung Bá gia, đó là một việc tốt đẹp đến nhường nào.



Nhưng lúc này không đẹp như vậy rồi, mặt nàng ta không thay đổi nhìn đôi nam nữ cưỡi ngựa cách đó không xa, hai người cứ việc duy trì khoảng cách nửa thân ngựa, nhưng Thạch Phi Tiên lại cảm thấy khoảng cách này đủ để nàng ta bất an.



"Dừng xe." Nàng ta vén rèm lên, vịn tay nha hoàn đi xuống. Nàng ta không tin, nàng ta đứng ở chỗ này, Dung Bá gia còn không nhìn thấy mình.



Mỹ nhân nhìn trong mông lung, mỹ nhân sẽ càng đẹp, Ban Họa nhìn dáng đứng kiều kiều yếu ớt của Thạch Phi Tiên đằng xa, nhịn không được  khiến con ngựa ngừng lại, để mình thưởng thức mỹ nhân một hồi.



Thấy nàng dừng lại, Dung Hà cười hỏi: "Quận Chúa, tại sao bỗng nhiên  ngươi lại ngừng?"



"Ta đang ngắm cảnh." Ban họa trừng mắt nhìn: "Nhanh như cầu vồng, tựa như tiên nhân."



Dung Hà thuận theo mắt nàng nhìn sang, thấy Thạch Phi Tiên đứng dưới tàng cây, đối phương mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, khoác trên người áo choàng ngân sắc, nhìn có loại cảm giác người không thắng y phục đẹp.



"Một mảnh sương mù trắng xóa, cảnh đẹp ở đâu?" Dung Hà thu tầm mắt lại, cười nhạt nói: " Quận Chúa đang trêu đùa Dung mỗ sao?"



Ban Họa kinh ngạc nhìn Dung Hà, đây là thật không để Thạch Phi Tiên vào mắt?



Thế nhưng người nam nhân trước mắt này nụ cười ôn hòa, dù bảo nữ nhi kén chọn nhất ra nhìn, cũng không nhìn ra trên người y có bất kỳ khuyết điểm nào, nàng cười: "Bá gia thật có ý tứ."




"Tỷ, Thành An Bá hào phóng như vậy, trong lòng ta có chút không nỡ." Ban Hằng nhìn hộp đồ trang sức hồng ngọc trước mặt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Thành An Bá lấy lí do tặng hắn, lại đưa tất cả tặng cho tỷ hắn, tâm tư này có phải hay không có chút...



"Biết bộ trang sức này vốn chuẩn bị đưa cho ai không?"



"Ai?"



Ban Họa đưa tờ ghi chú cho Ban Hằng: "Tự mình nhìn."



Ban Hằng sau khi xem xong, mới sụt sịt một cái. Thành An Bá cũng không dễ dàng, mười lăm tuổi mất mẹ, mười chín tuổi mất cha, tang huynh, đại tẩu cũng tái giá. Bộ trang sức này vốn y chuẩn bị đưa đại ca và đại tẩu, kết quả phụ huynh không còn, đại tẩu về nhà ngoại tái giá, bộ trang sức này chỉ có thể để đó.



Lời nói dễ nghe, nói đá quý phối giai nhân, chỉ sợ không muốn thấy những thứ thương tâm này, liền đưa chung với da hồ ly.



Trước cơm tối Dung Hà nhận được đáp lễ đến từ Tĩnh Đình Hầu phủ, một tờ cách thức làm điểm tâm, hai hộp điểm tâm, và... Một rương sách.



Nghe nói bản chép tay 《 Đông Hải ký " đã thất truyền, người chép sách là một đại tài tử vô cùng nổi danh trăm năm trước.



Bản độc nhất 《 Cuộc sống sinh hoạt phương Tây 》 đã thất truyền từ lâu. 



Bản độc nhất 《 Bắc Lữ Ký ", tương truyền xem hết cả quyển sách giống như đi vạn dặm.



Còn có... 《 Nam Kha Mộng 》?!



Tài tử thiên hạ nằm mơ cũng muốn xem 《 Nam Kha Mộng 》?!



Dung Hà cầm bốn bản sách, cảm thấy mình như cầm trong tay một ngọn núi vàng.



Hướng về Tĩnh Đình Hầu bị các văn thân xem thường, nào biết... Tàng thư của Tĩnh Đình Hầu phủ phong phú như vậy không?