Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 37 :
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Edit: Đào Sindy
Ban Họa không thích những người trong lòng hà khắc e ngại với nàng, nó khiến nàng có loại cảm giác khi dễ kẻ yếu. Thấy những hạ nhân Thạch gia này kính sợ nàng như thế, Ban Họa cũng lười phải tự cao tự đại, để tỳ nữ bên người thưởng cho những này hạ nhân một ít bạc vụn rồi liền vịn tay nha hoàn đi vào trong sân.
Lúc Khang Ninh nhìn thấy Ban Họa thì có ý nhượng bộ một bước, chờ Ban Họa xuống xe xong nàng ta mới chậm rãi đi xuống xe ngựa. Nàng ta lạnh lùng nhìn những hạ nhân ở cổng kia, như là chúng tinh củng nguyệt* mà nghênh đón Ban Họa vào, trên mặt không có bao nhiêu biểu lộ.
*Ngôi sao vây quanh mặt trăng
Hạ nhân giữ cửa được thưởng, trong lòng rất vui vẻ, bọn họ quay đầu phát hiện Khang Ninh Quận Chúa bất ngờ đứng ở cổng, trong lòng có chút sợ hãi, bận bịu nhét bạc vụn vào túi, nghênh đón Khang Ninh trước mặt: "Chúng tiểu nhân bái kiến Quận Chúa, yến hội tổ chức trong nội viện, mời Quận Chúa đi theo tiểu nhân."
"Các ngươi không cần phải gấp gáp, hôm nay nhiều khách lắm " Thấy bộ dạng rối ren của họ, Khang Ninh cười nhạt nói: " Chỗ này ta đã đến mấy lần, không cần các ngươi dẫn đường, tự ta vào là được."
Ma ma dẫn đầu nào dám để Khang Ninh đi vào một mình, bận bịu bồi tội một bên, vừa dẫn Khang Ninh vào trong.
Nhìn thấy thái độ cung kính của ma ma, trong lòng Khang Ninh nghĩ đến vẫn là hình ảnh bọn hạ nhân vây quanh Ban Họa khi nãy, xem nàng ta như không khí.
Đúng vậy, một là Quận Chúa được Hoàng Thượng sủng ái, một là cả nhà Quận Chúa bị Hoàng Thượng nghi kỵ, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngay cả đại thần hạ nhân trong biệt trang đều biết, càng đừng đề cập những quý tộc trong Kinh Thành này.
Nữ nhi Trung Bình Hầu phủ sắp gả cho Nhị Hoàng Tử, thế nhưng đại lang Tạ gia vẫn bị giải vào đại lao, lý do là dung túng cấp dưới thịt cá bách tính. Tội này nếu lớn chuyện ra có thể bị chặt đầu, nói nhỏ chuyện đi có thể trị tội những cấp dưới đã thịt cá bách tính. Nhưng mà Hoàng Thượng vẫn giữ khư khư việc này, đại lang Tạ gia cũng không thể thoát khỏi nhà lao.
Có lẽ một phần nguyên nhân là do Hoàng Thượng muốn mượn chuyện này chèn ép Nhị Hoàng Tử gần đây quá manh động, còn một phần nguyên nhân chỉ sợ do Ban gia cố ý cản trở.
Tỷ tỷ Thạch Phi Tiên là Thái Tử Phi, tương lai là Hoàng Hậu, thế nhưng Thạch Phi Tiên lại không dám bất kính với Ban Họa, là vì sao?
Bởi vì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu lệch sủng Ban Họa, Thái Tử rất thân cận với người Ban gia, nếu Thái Tử Phi không phải muốn Thái Tử xa tâm, nhất định phải đối tốt với Ban Họa, thậm chí ngay cả Thạch gia cũng rất khách khí với Ban Họa, không thể khiến người khác cảm thấy nhà mẹ đẻ Thái Tử Phi không thích người Ban gia.
Nàng ta từng nghe tin đồn Thái Tử Phi Đông cung không thích Ban Họa, nhưng chưa bao giờ thấy Thái Tử Phi ở trước mặt Ban Họa làm ra hành vi thất lễ gì. Thái Tử Phi là người thông minh, chí ít trước khi nàng ta thành Hoàng Hậu, nàng ta không thể thể hiện chút bất mãn nào với Ban Họa, mà thậm chí càng đối xử thật tốt với nàng, không thể để người ta nhận ra sai lầm.
Nói tới nói lui, vẫn là hai chữ "Quyền thế" động lòng người nhất.
Bởi vậy có thể thấy được, người yêu cầu thấp một chút, có thể sẽ sống được vui vẻ hơn.
Người muốn lấy lòng Ban Họa cũng không ít, cho nên cứ việc có rất nhiều nội tâm nữ quyến không thích nàng, nhưng vì có nàng ở đây nên cũng không tẻ nhạt.
Nghiêm Chân thấy Ban Họa từ đầu tới đuôi không nhìn mình, có chút thất hồn lạc phách ngồi yên tại chỗ, ngay cả người khác nói gì, cũng không có tâm tư để nghe.
Dung Hà cũng không them để ý Nghiêm công tử này, lúc nhìn gánh xiếc, nên vỗ tay thì vỗ tay, nên cười liền cười, nhẹ nhàng phong độ khiến vô số nữ tử ghé mắt.
Buổi trưa kết thúc yến tiệc, một số người đi đánh môn Pô-lo, một số người tổ chức thi hội, Ban Họa kinh diễm toàn trường cũng hài lòng chuẩn bị cáo từ chủ nhà, nào biết được lại bị một người gọi lại.
"Quận Chúa."
Ban Họa quay đầu, lại là con ngỗng tím ngu ngốc kia? Nàng nghiêng đầu một chút, trâm cài bên tóc mai cũng nhẹ nhàng lung lay.
"Quận Chúa, tại hạ là Nghiêm Chân, đường đột gọi Quận Chúa, xin Quận Chúa thứ tội." Nghiêm Chân chỉ cảm thấy động tác Ban Họa nghiêng đầu, cũng đẹp đến mức khuynh thành, nhịn không được mặt đỏ tới mang tai, chân tay luống cuống: "Ta, ta chính là..."
"Ngươi chính là Nghiêm Chân?" Ban Họa nhìn thân thể gầy gò nhỏ bé của đối phương, xem ra người này thật sự đã tuyệt thực ở nhà.
Thấy Ban Họa vậy mà biết tên mình, Nghiêm Chân lộ ra vẻ hết sức kích động: "Chính là tại hạ, Quận Chúa người biết tại hạ?"
"Từng nghe danh. " Ban Họa cảm thấy mình nói chuyện rất uyển chuyển: "Nghiêm công tử có chuyện gì không?"
Nghiêm công tử nhìn nữ tử trước mắt đẹp đến mức tựa như Lạc Thần, trong lòng có ngàn vạn tình nghĩa, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Thật có lỗi, ta quấy rầy đến hai vị rồi à?"
Dung Hà đứng ở khúc dưới của hành lang cửu khúc, nghiêng người dựa vào trụ đỏ, mặt mỉm cười, ánh nắng vàng vẩy xuống trên người y, gió thu đột nhiên thôi, hiển thị rõ phong lưu.