Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Chương 38 :
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Edit: Đào Sindy
Ban Họa kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở hành lang gấp khúc.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.
Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh, hội biện như tinh.
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.. (Tra không ra mấy câu thơ này, thứ lỗi ^^)
Ban Họa từ trước đến nay không thích đọc sách, trong đầu dần hiện ra ba câu nói này, xuất xứ, người sáng tác là ai nàng không nhớ ra, chỉ có ba câu nói này khi nhìn Dung Hà, đột nhiên từ trong đầu xông ra.
Nàng mỉm cười nghiêng đầu, xem ra nàng cũng có thể đọc một số câu thơ đấy, chỉ do không có hoàn cảnh thích hợp để nàng đọc thôi.
Sắc đẹp trước mắt, bất kỳ người nào cũng có thể trở thành người có tài kiến thức đọc nhiều sách vở uyên bác, nói thí dụ như... Nàng.
Thấy Ban Họa để ý tới mình, Dung Hà đứng thẳng người, sửa sang lại áo bào, đi đến trước mặt Ban Họa và Nghiêm Chân: "Hai vị đang định về sao?"
Nghiêm Chân không nghĩ tới mình đã cố ý chọn lúc những người khác đi ngâm thơ vẽ tranh, cưỡi ngựa đánh banh để tìm Ban Quận Chúa nói chuyện, vẫn có người đến quấy rầy bọn họ. Hắn nhìn Dung Hà trực tiếp đi về chỗ này, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được mà chào Dung Hà.
"Dung Bá gia." Nội tâm Nghiêm Chân rất muốn Dung Hà ra chỗ khác, nhưng mà lời này hắn không mở miệng được, cũng không cách nào mở miệng.
"Nghiêm công tử. " Dung Hà đáp lễ lại, quay đầu nói với Ban Họa: " Quận Chúa, không ở lại chơi thêm tý nữa sao?"
Ban Họa lắc đầu: "Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về."
Mắt Nghiêm Chân nhìn sắc trời, buổi trưa còn qua chưa tới một canh giờ, thời điểm ánh nắng ấm áp nhất, thế nào lại là sắc trời không còn sớm thế? Hắn giật mình hiểu được, chỉ sợ Phúc Nhạc Quận Chúa cảm thấy có chút nhàm chán, vội mở miệng nói: " Gần đây có một nơi cảnh trí rất tốt, nếu Quận Chúa không ghét bỏ, tại hạ cùng ngươi đến đó."
Dung Hà cảm thấy mặt trời hôm nay phơi người có chút không thoải mái, khiến trong lòng của y khô đến hoảng. Y vắt chéo tay áo sau lưng, ánh mắt rơi trên váy Ban Họa. Váy thêu hình đuôi Khổng Tước, dưới ánh mặt trời phản xạ ra hào quang hoa lệ, nàng đứng dưới ánh mặt trời, thật sự biến thành một con Khổng Tước kiêu ngạo mỹ lệ, toàn thân đều đang phát sáng.
Nghe nói như thế, tim Nghiêm Chân giống như bị người ta nhét vào một đoạn dây rối, vừa đau vừa chát, hắn muốn nói với nàng, hắn sẽ không thích nữ tử khác, trong mắt hắn, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều không bằng nàng. Thế nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn xa lạ, thậm chí ngay cả nụ cười cũng khách sáo vô cùng.
Nàng không thích hắn, không thích một chút nào.
"Cáo từ." Ban Họa đi qua người Nghiêm Chân, đi xuống bậc thang đụng phải huynh muội Thạch gia đang đi đến bên này.
"Phúc Nhạc Quận Chúa?" Mắt Thạch Phi Tiên nhìn Ban Họa, lại nhìn Nghiêm Chân đứng đấy trong lương đình, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
"Thạch đại nhân, Thạch tiểu thư. " Ban Họa gật nhẹ đầu với hai người: "Đa tạ quý phủ chiêu đãi, tiểu nữ tử cáo từ."
"Không ngồi thêm lát nữa sao?" Ánh mắt Thạch Phi Tiên thỉnh thoảng sẽ rơi xuống người Nghiêm Chân, quay đầu cười nói với Ban Họa: " Hay là chúng ta chiêu đãi không chu đáo, chậm trễ với Quận Chúa?"
Ban Họa lắc đầu: "Không có."
"Vậy tại hạ đưa Quận Chúa ra ngoài. " Thạch Tấn cười nói với Ban Họa: " Xin mời đi theo ta."
Thạch Phi Tiên nhìn thái độ huynh trưởng đối đãi Ban Họa, đáy mắt lộ vẻ nghi ngờ.
"Không cần, ta và Quận Chúa cùng đường, không phiền Thạch đại nhân." Chẳng biết lúc nào Dung Hà đã tới, nụ cười trên mặt y vẫn ôn hòa hữu lễ như cũ.
"Như vậy sao được, Quận Chúa là khách quý bỉ phủ, há có thể lạnh nhạt."
"Khách quý ở phủ rất đông, sao có thể vì ta và Quận Chúa bỏ mặt những người khác?" Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa: "Quận Chúa, ngươi nói có đúng hay không?"
"Hả?" Ban Họa lẳng lặng gật đầu: "Đúng, Dung Bá gia nói có lý."
"Nam nữ thụ thụ bất thân, ta lo lắng Bá gia và Quận Chúa đơn độc ra ngoài, người khác sẽ nói điều xấu. " Thạch Phi Tiên cười nhẹ nói: " Vẫn là ta bồi Quận Chúa ra ngoài thì hơn."