Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 39 :

Ngày đăng: 12:59 30/04/20


Edit: Đào Sindy



"Thạch cô nương nói đùa. " Nụ cười trên mặt Dung Hà biến mất:  " Danh tiết nữ tử trọng yếu như vậy, Dung mỗ sao lại không cẩn thận thế được. Ta và Quận Chúa không ở riêng mà còn có Ban Thế Tử đồng hành, mong Thạch cô nương chớ nên hiểu lầm."



Thạch Phi Tiên miễn cưỡng cười gượng nói: "Là ta nghĩ lầm."



Ban Họa quay người chuẩn bị đi, ngoảnh đầu lại thấy Thạch Phi Tiên cười đến mặt cứng lại rồi, nhịn không được lườm Dung Hà một chút, phát hiện Dung Hà đang nhìn mình, nàng nhíu mày, duỗi ra một ngón tay trắng ngần chỉ về phía cửa, đi thôi chứ?



"Cáo từ." Dung Hà mỉm cười cáo từ huynh muội Thạch gia.



"Quận Chúa." Nghiêm Chân từ trong đình chạy ra, hắn chắp tay qua loa với huynh muội Thạch gia, liền đuổi theo hướng Dung Hà và Ban Họa vừa đi, ngược lại cực kỳ giống bên trong thoại bản thư sinh lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, không đọc sách, từ bỏ quy củ, chỉ cầu nữ tử hắn mê luyến có thể nhìn hắn nhiều thêm một cái.



Mắt Thạch Phi Tiên lạnh lùng nhìn Nghiêm Chân ném đi mặt mũi đuổi theo một nữ nhân, thanh âm lạnh lùng nói: "Gì mà người đọc sách, gì mà chính nhân quân tử, chỉ là tục vật nhìn thấy mỹ nhân là không dời nổi bước chân."



"Ngươi nói Nghiêm Chân hay là Dung Hà?" Mắt Thạch Tấn nhìn muội muội: "Thân là quý nữ danh môn, ngươi nên có chừng mực trước mặt Dung Hà."



"Hắn là cái thá gì mà có thể so sánh với Dung Bá gia." Bị huynh trưởng vạch trần tâm tư, trên mặt Thạch Phi Tiên có chút khó coi, nhưng nội tâm lại thở dài một hơi, chí ít nàng ta không cần phải tận lực che giấu trước mặt huynh trưởng:  "Chẳng lẽ Dung Bá gia không phải đối tượng thích hợp để kết hôn sao?"



"Hắn không thích hợp với ngươi." Thạch Tấn muốn nói trong mắt Dung Hà căn bản không có nàng ta, nhưng khi nhìn đến đáy mắt tình nghĩa của muội muội, Thạch Tấn lại mềm lòng: "Muội muội, ngươi đáng giá có được nam nhân tốt hơn."



"Nam nhân tốt hơn?" Thạch Phi Tiên nghe nói như thế, trào phúng cười một tiếng: "Lang quân tuổi trẻ dưới gầm trời này, chỉ có ca ca và Dung Bá gia được xưng tụng là thanh niên tài tuấn, những người khác chỉ là những nam nhân thô tục không chịu được, ngươi cảm thấy ta có thể gả cho ai?"



Buồn cười nhất chính là, trong nhà vì để  Tả tướng triệt triệt để để ủng hộ Thái Tử, cố ý để nàng ta gả cho Nghiêm Chân, không nghĩ tới vậy mà người ta coi trọng một nữ nhân bị từ hôn ba lần. Nàng ta không biết, đến tột cùng Ban Họa có cái gì tốt, có thể khiến công tử nhà Nghiêm Tả tướng mê thành dạng này.



"Ta nên may mắn khi toàn Kinh Thành không người nào biết nhà chúng ta từng có ý kết thông gia cùng Nghiêm gia?" Nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã gả cho tên nam nhân đuổi theo nữ nhân khác không thả, Thạch Phi Tiên cảm thấy mười phần khó xử: "Dù sao ta sinh ra là phải hy sinh cho đại tỷ."



"Nếu sau này đại tỷ không sinh được nhi tử, có phải ta phải đi làm tiểu thiếp cho Thái Tử, giúp đại tỷ sinh con không?" Trong lòng Thạch Phi Tiên luôn có một vướng mắc, đó là cả nhà luôn vây quanh đại tỷ là Thái Tử Phi, gì cũng là Thái Tử, Thái Tử Phi, nàng ta là nhị nữ nhi thì coi là gì chứ?


Nàng ta vào xe ngựa rồi, mới triệt triệt để để giận tái mặt, toàn bộ người Kinh Thành đều xem thường nàng ta, hạ nhân Thạch gia cũng giống vậy.



Những con chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mắt chó coi thường người khác.



Sớm muộn cũng có một ngày, sớm muộn cũng có một ngày...



Nàng ta lấy từ ngăn kéo xe ngựa ra một chồng bánh giòn, khiến chúng tan thành phấn, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.



Xe ngựa Ban Họa dừng lại trước cửa Tĩnh Đình Hầu phủ, lúc nàng bước ra khỏi xe ngựa, thấy Dung Hà còn ở đây, liền lộ ra một nụ cười xán lạn với y.



Dung Hà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, nhịn không được cũng cười đáp trả: "Quận Chúa, tại hạ cáo từ."



"Đợi chút nữa." Bỗng nhiên Ban Họa nghĩ tới gì đó, một lần nữa bò trở về trong xe ngựa, một trận thanh âm lục tung truyền tới, sau đó Ban Họa lại bò ra, sau đó vẩy váy, một tay chống thành xe ngựa nhảy xuống:  "Cái này tặng cho ngươi."



Dung Hà thứ Ban Họa đưa tới, sắc mặt hơi biến: "Cái này..."



"Xuỵt. " Ban Họa trừng y:  "Những thứ này để ở nhà ta cũng vô dụng, tục ngữ nói bảo kiếm phối anh hùng, sách hay phối tài tử, đạo lý này có đúng không?"



Dung Hà lẳng lặng nhìn nữ tử cười híp mắt trước mặt, bỏ sách vào trong ngực, chắp tay với Ban Họa: "Đa tạ Quận Chúa hậu ái."



"Khách sáo rồi. " Ban Họa tiến đến cửa lớn hai bước, thấy Dung Hà vẫn đứng nguyên tại chỗ, buông một tay xách váy ra, vẫy vẫy với Dung Hà, sau đó đi vào cửa chính Ban gia.



"Cáo từ." Ban Hằng cũng thi lễ qua loa với Dung Hà một cái, chạy đuổi theo tỷ hắn, vừa chạy vừa thay Ban Họa xách váy.



Rất nhanh tỷ đệ hai người đã biến mất sau cửa lớn Ban gia.



Dung Hà lấy đồ vật từ trong ngực ra, nắm chặt nó rồi bỏ lại trong ngực.