Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 27 : Kiều Thê Mang Bầu Chạy (8)

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Edit:An Minh Tuệ.



___________________



Sau khi Giang Niệm bị thương ở chân đã trở thành đối tượng được toàn Hàn gia bảo vệ, bất kể đi chỗ nào đều có người đi theo, không nói mỗi ngày Lão gia tử sẽ quan tâm cô nhiều hơn, ngay cả Lưu lão Lý lão cũng luôn nhìn về phía cổ chân của cô, hỏi cô còn đau không có nhức không? Kể cả khi cô tùy tiện nhăn lông mày mọi người cũng đều quan tâm quan tâm, dù sao cũng là cùng một đội bốn cây cần câu thần kỳ, quan tâm đội viên là điều đương nhiên.



Bất quá bọn họ cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, mưa bom bão đạn đều đã trải qua, Giang Niệm bị thương một chút như vậy cũng không đáng để ở trong mắt, nhưng bọn họ lại để Giang Niệm ở trong mắt đâu? Nếu đổi thành mấy con khỉ trong nhà bọn họ kia, không chừng bọn họ còn muốn đạp thêm hai cái đâu.



Không chỉ có như thế, mấy Lão gia tử là thật sự đau lòng cho Giang Niệm, Giang Niệm sống khép mình lâu như vậy, thật vất vả mới có thể tìm được một người bạn tốt, kết quả lại là bị lợi dụng... Việc như vậy không khiến mọi người đau lòng sao? Thật đúng là một cô nhóc đáng thương.



Bởi vì chuyện này, Lưu Chính Dương và Lý Phi đều không ít lần nói với Hàn Khiếu, bọn hắn phàn nàn liền phàn nàn, còn nhịn không được nói:



“Như thế nào tớ có cảm giác cô vợ nhỏ của cậu mới thật sự là cháu ruột của bọn họ đâu? Cái này đau lòng kia đau lòng, thời điểm đánh tớ cũng không có thấy nương tay chút nào!”



Hàn Khiếu lạnh lùng hừ một tiếng, vừa định lạnh lùng bóng gió chế giễu bọn họ, muốn nói mấy người đàn ông thối hoắc lôi thôi như mấy cậu có thể so đo cùng với một cô gái đáng yêu dễ thương sao? Đương nhiên lời nói còn chưa nói ra miệng, hắn đột nhiên nghi hoặc, loại kiêu ngạo này của hắn rốt cuộc là từ đâu đến???



Hắn mờ mịt một cái chớp mắt, có thể là em gái đều tương đối đáng yêu đi...



Bởi vì Giang Niệm bị thương ở chân nên không tiện đi lại, Hàn Khiếu tự nhiên là bỏ mấy cuộc hẹn buổi tối để nhanh chóng về nhà, hắn nghĩ đến cô gái nhỏ kia đi lên tầng đều không tiện, trong nhà nghèo đến mức cũng không có lắp thang máy, cũng không có ai có thể sai bảo, cũng không thể để Lão gia tử bế lên? Lão gia tử tuổi đã lớn như vậy, huống chi Giang Niệm cũng không nhẹ, chỉ sợ Lão gia sẽ bị trật eo.



Hàn Khiếu coi như mình làm người tốt việc tốt, cảm thấy mình rất tốt, ai ngờ khi hắn vừa về đến nhà, cái gì cũng đều còn chưa nói đâu, đã nhìn thấy Giang Niệm bị một người đàn ông tuấn dật ôm từ trên tầng đi xuống, Lão gia tử chống quải trượng đi ở bên cạnh, ba người cười cười nói nói, nhìn rất quen thuộc.



... Đây mẹ nó là ai?



Rõ ràng là làm người tốt việc tốt, bây giờ Hàn Khiếu lại có cảm giác mình như vậy giống như là xum xoe thất bại, cảm giác xấu hổ này là sao?!



Hắn nắm tay đưa lên môi, nhẹ ho hai tiếng, hờ hững đi qua, nói:



“Gia gia, có khách đến nhà?”



Người đến là con trai của học sinh Lão gia tử Chu Hải, tên là Chu Hiên, lúc trước cũng từng đến chơi vài lần, ngày lễ ngày tết cũng sẽ gửi đến một chút đặc sản đồ tết. Hắn lần này là đi công tác ở Đế Đô, cũng thay mặt cha hắn đến thăm Hàn lão, bởi vì gần đây thân thể cha hắn không tốt, kiểm tra ra là bị ung thư, bây giờ đang nằm viện để điều trị.



Lão gia tử nghe xong rất là thổn thức, cảm khái tạo hóa trêu ngươi. Bọn họ liền ở thư phòng nói chuyện hết cả một buổi chiều, thấy thời gian cũng không còn sớm, Lão gia tử bảo Chu Hiên ở lại ăn cơm. Mà Giang Niệm và Chu Hiên là lần thứ hai gặp nhau, lần trước gặp chính là năm ngoái, ngược lại giữa hai người cũng không xa lạ gì.



Hàn Khiếu thế mới biết hóa ra đây chính là Chu Hiên, hắn đối với danh tiếng của Chu Hiên cũng là nghe nói qua, một là bởi vì Lão gia tử quan tâm; hai là Chu Hiên ở thành phố C là người của Chu gia, người biết đến Chu gia ở thành phố C quả thật không ít, dù sao cũng là nhà giàu nhất ở đó, mà Chu Hiên lại là thiên tài kinh thương; ba là Chu Hiên cũnh từng là đàn anh của hắn, bởi vì Chu Hiên so với hắn lớn hơn vài tuổi, lúc hắn nhập học thì Chu Hiên đã tốt nghiệp, nhưng những việc liên quan đến Chu Hiên lại không ít, là một người nổi tiếng.



Chu Hiên cũng có mấy lần đến Hàn gia, Hàn Khiếu đúng lúc đó lại có việc không ở nhà, hai người chưa bao giờ gặp nhau, không nghĩ tới lần này trời đất xui khiến, ngược lại gặp được.



Hàn Khiếu đi ra phía trước, chủ động xòe bàn tay ra:
“... Em đã biết, vậy sau này trước khi yêu đương em sẽ hỏi ý kiến của anh trước. Bằng không thì Hàn Khiếu ca, nếu như anh có quen biết người nào tốt, có thể giới thiệu cho em sao?”



Hàn Khiếu: “...???”



Mẹ, giới thiệu đàn ông tốt?



Hắn đang muốn nói không, liền nghe thấy Giang Niệm như bừng tỉnh đại ngộ nói:



“Há, em đã quên, bên cạnh anh hẳn là không có người đàn ông nào tốt cả, vẫn là em tự mình chậm rãi tìm đi, tương đối đáng tin cậy.”



Cô còn rất lễ phép: “Vẫn là trước cám ơn anh a.”



Hàn Khiếu: “...!!!” Em là ma quỷ sao???



Hàn Khiếu chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, cái này đúng là cô nhóc thối, quả nhiên là người phụ nữ vứt bỏ tình cảm!



...



Lương Vũ ở cục cảnh sát đợi mấy ngày cũng không đợi được Giang Niệm, cô ta giờ phút này tràn đầy tuyệt vọng, trong lòng đối với Giang Niệm càng hận hơn.



Hoặc là nói cô ta chính là ghen ghét, ghen ghét Giang Niệm so với cô ta trôi qua tốt, ghen ghét Giang Niệm có một người đàn ông tốt như vậy che chở, ghen ghét Giang Niệm trong tay có thẻ tiêu không hết tiền, nhưng cũng không nỡ mua cho cô ta một cái túi, bây giờ cô ta bị người đạp ở dưới lòng bàn chân, cô ta biết cô ta thảm rồi, liền trước khi chết cũng muốn kéo cái đệm lưng.



Cho nên cô ta báo cáo nói, Giang Niệm cũng hút thuốc phiện.



Đây sẽ trở thành vết nhơ của Giang Niệm, như vậy sống ở Hàn gia sẽ tốt sao? Hàn gia Lão gia tử cả đời chính trực, có thể cho phép cháu dâu của mình hút qua thuốc phiện sao? Có lẽ bây giờ sẽ không có ai tin tưởng cô ta, nhưng thời điểm biết được kết quả, tất cả mọi người đều sẽ giật nảy cả mình!



Cô ta muốn xem trò hay của Giang Biệm. Vốn là muốn cho Giang Niệm một cái cơ hội, nhưng cô đã không muốn, cũng cũng đừng trách cô ta không khách khí.



___________________________



Tác giả có lời muốn nói: Hàn Ngũ ít đến từ nội tâm gào thét: Ngươi là ma quỷ sao???



Ba mươi vị trí đầu đưa tiểu hồng bao ~



Sáng hôm nay đi ra, giữa trưa lúc đầu dự định ngủ nửa giờ, kết quả đồng hồ báo thức không có đem ta náo, tỉnh lại đều nhanh ba điểm rồi...



Còn có canh hai!!