Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 26 : Kiều Thê Mang Bầu Chạy (7)

Ngày đăng: 13:30 30/04/20


Edit: An Minh Tuệ.



______________________



Giang Niệm cùng Hàn Khiếu còn đang ở trên đường trở về nhà, Lão gia tử vẫn đứng trước cửa nhà, chống quải trượng, trông mòn con mắt.



Ông đã lớn tuổi, bóng lưng liền có chút còng xuống, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn tràn đầy rõ ràng lo lắng và tức giận, hiển nhiên ông đã biết chuyện mà hôm nay Giang Niệm gặp phải.



Vương thẩm ngược lại là ở một bên khuyên nói:



"Hàn lão, Ngài nên đi nghỉ đi thôi, bây giờ Ngũ Thiếu đang ở bên cạnh Niệm Niệm, sẽ không để cho người khác bắt nạt Niệm Niệm. Ngài cũng nên chú ý thân thể a!"



Hàn lão gia tử chống quải trượng gõ hai lần xuống mặt đất, hừ lạnh một tiếng, quanh thân tràn ngập máu tanh như ở trên chiến trường khi xưa một chút cũng không giảm:



"Ta ngược lại muốn xem xem là ai mà lại to gan như vậy dám bắt nạt Niệm Niệm nhà ta!"



Ông vừa nói xong những lời đó, giọng nói lại nhẹ nhàng xuống.



"Nếu như Niệm Niệm thật sự xảy ra chuyện gì, ta chết đi đều không mặt mũi đi gặp lão Giang! Như vậy ta có thể làm sao bây giờ. "



Vương thẩm là khuyên lại khuyên, cũng không thể khuyên được Lão gia tử thoải mái một chút, bởi vì sự việc lần này của Giang Niệm thật sự quá lớn, nếu không đến kịp có phải cô sẽ bị bắt cóc đi? Giang Niệm cùng mấy người kia không thù không oán, lần này bắt cóc không giống như là nhằm vào Giang Niệm, ngược lại càng giống là nhằm vào Hàn gia bọn họ! Thế là không ít người của Hàn gia đều đến đây, liền ngay cả Chú Hai và Chú Ba của Hàn Khiếu rất ít khi xuất hiện cũng đều chạy về, cùng nhau khuyên Lão gia tử để ông yên tâm, bây giờ không phải mọi việc đều đã được giải quyết rồi sao? Cha cũng không nên lo lắng quá hại đến thân thể.



Lão gia tử tức đến râu đều bay lên, mở trừng hai mắt:



"Đây chính là ngay tại Đế đô, ở một nơi như này mà có thể trắng trợn bắt cóc, mấy đứa cùng với tất cả quan chức ở đây đều là vô dụng hết sao?!"



"Cha..."



"Cha cái gì mà cha, ta nói sai sao? Ta nói sai sao?!"



... Không có không có, cha nói đều đúng.



Vẫn còn nhiều sức mắng chửi người khác như vậy, nghĩ đến vẫn là cực kì khỏe mạnh.



Hai người đều là nhân vật quan trọng có địa vị trong xã hội, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nhưng ở trước mặt lão gia tử liền biến thành trẻ con khi làm sai liền bị mắng. Làm cho mấy người Hàn gia đều che miệng cười trộm.



Đúng lúc Hàn Khiếu đưa Giang Niệm về đến nơi, xe con dừng ở cửa nhà, Giang Niệm liền nhìn thấy Lão gia tử đang đứng ở cửa,cô hạ cửa kính xe xuống, ló đầu qua cửa sổ kích động hô:



"Gia gia gia gia!"
Hắn về đến phòng, Giang Niệm còn chưa ngủ, nhìn thấy hắn đi vào liền hỏi:



"Là cục cảnh sát có tin tức gì sao?"



Hàn Khiếu ngồi xuống, nói: "Ngày hôm nay trước tiên ngủ đi, có chuyện gì sáng mai lại nói."



Dù sao cũng không vội, hắn sợ nếu bây giờ nói sự thật cho Giang Niệm biết, tối hôm nay khẳng định Giang Niệm sẽ mất ngủ.



Giang Niệm nói: " Hiện tại em cũng ngủ không được, anh nói với em đi, bằng không thì em sẽ lại một mực nghĩ đến, trong lòng ngược lại không tốt."



Hàn Khiếu dừng một chút, chỉ có thể nói cho Giang Niệm biết sự thật, hắn nói ba người kia xuất hiện không phải là ngoài ý muốn, là bởi vì có người cố ý nói cô sẽ xuất hiện ở khu vực đó, cô đã sớm bị người khác chú ý đến, cho nên khi nhìn thấy cô liền ra tay, chỉ là không ngờ tới, chính là sức lực của Giang Niệm lại lớn như vậy, khiến cho việc bắt cóc lần này bị hỏng, nếu thành công không biết là sẽ xảy ra chuyện gì.



"Mấy người kia cũng đã khai ra, nói là lấy thông tin của em từ một người tên là Mã Đại Vĩ, mà Mã Đại Vĩ còn có một người vợ, tên là Lương Vũ."



"Bây giờ đã có chứng cứ vô cùng chính xác, anh đã để luật sư bắt đầu khởi tố bọn họ."



Hắn dừng một chút, nhìn Giang Niệm đang nằm bên cạnh mình.



" Em cũng đừng đau lòng, đây cũng không phải lỗi của em, là do bọn họ mang ý đồ xấu, sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình."



Giang Niệm a một tiếng, cô lật người, đưa lưng về phía Hàn Khiếu, tiếng nói nho nhỏ:



"Em đã biết, cảm ơn."



Hàn Khiếu nhìn ngọn núi nho nhỏ kia, trước kia cảm thấy thật đáng giận, hiện tại cảm thấy đau lòng, hắn nhịn không được nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói:



"Nếu như khó chịu, em có thể khóc một lúc."



Giang Niệm xác thực rất khó chịu, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới cô còn không có ăn cơm tối đâu!!!



Khó trách đói như thế.



______________________________



Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn mọi người ủng hộ chính bản, năm mươi vị trí đầu nhắn lại đưa tiểu hồng bao, a a đát.



Ngủ ngon.