Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 26 : Lời nhắn "3D2Y" và "H3M". Hồi kết?

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Tổng bộ hải quân Marine Ford.



Trụ sở chính của toàn bộ hải quân thế giới.



Nơi này trước đây vốn mang theo sự uy nghiêm giống như một pháo đài bất khả xâm phạm giữa vùng biến này, cũng như toàn bộ giới hải tặc bên ngoài, hiện giờ lại có chút tàn phá không chịu nổi.



Sau cuộc đại chiến với băng hải tặc Râu Trắng trước đó không lâu, hải quân dù nghiêng về thắng lợi nhưng những thiệt hại và thương vong phải chịu đều là không thể đo đếm được.



Cả toà tổng bộ to lớn sừng sững bị sụp đổ hơn nửa.



Ngay giữa đảo cũng vẫn còn lưu lại vết nứt không lồ, sâu không thấy đáy.



Cả hòn đảo hiện giờ đang tất bật với công việc tu sửa, khôi phục lại vô số kiến trúc bị hư hại nặng nề trong cuộc chiến, còn có rất nhiều phóng viên qua lại liên tục đưa tin về tình hình nơi đây.



Lúc này, phía ngoài biển chợt xuất hiện một chiếc tàu hải quân dần tiến vào hòn đảo.



Việc này cũng không có gì đặc biệt, tuy nhiên một số người lính canh phát hiện bất thường,bỗng hô lên:



- Chuyện gì xảy ra với chiếc tàu đó vậy?



- Nó không tiến vào cảng!



Tất cả đều chưa kịp nghi hoặc bao lâu, bỗng nhiên một tiếng nổ vang kinh động cả hòn đảo.



Nhưng rất nhanh lại vang lên những âm thanh càng thêm nghi hoặc:



- Bắn trống không?



Hoảng sợ một hồi mọi người đều phát hiện không có bất kỳ người hay kiến trúc nào trên đảo bị tấn công, hủy hoại, hoặc chính xác hơn là đạn pháo không hề được bắn ra.



Từng tiếng báo động vang khắp hòn đảo, toàn bộ hải quân vào trạng thái cảnh giác, một số đơn vị và chỉ huy tiến tới vùng cảng quan sát.



Một lính hải quân bỗng buông xuống ống nhòm run rẩy nói:



- Không thể nào! Tại sao hắn ta lại quay lại...?



Rất nhanh danh tính người trên tàu được xác nhận, từng trụ pháo phòng thủ xoay chuyển tập trung vào chiếc tàu hải quân được xác nhận đã bị đánh cướp kia.



- Nhấn chìm chiếc tàu đó!



Hàng loạt đạn pháo giống như " mưa bom bão đạn " liên tiếp nổ vang ngay cạnh con tàu, nhưng lại không hề gây chút thương tổn nào đến nó.



Trên bờ, hải quân nhận ra điều gì đó mà càng thêm hoảng sợ và hỗn loạn.



Văn Trung hiện giờ ở trên chính chiếc tàu đang bị tấn công,nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt cực kỳ kích động.



Từng quả đạn pháo ở trước mặt Rayleigh và Jimbei giống như những viên đất hay quả bóng dễ vỡ, dễ dàng bị chặn lại hoặc phá hủy.



Loại pháo này thực chất cũng cùng loại với họng pháo được trang bị trên tàu hải quân ở đây, so với pháo hạm hay những vũ khí tiên tiến ở thời đại hắn thì quả thật thua xa. Chúng có lẽ mạnh hơn so với súng thần công nhưng cũng chỉ ngang với mấy khẩu đại bác loại cũ mà thôi.



Tuy vậy,uy lực vẫn là không thể coi thường, nhất là khi dùng sức con người đối mặt với chúng.



Bởi lẽ kể cả thời trong thời hiện đại, một người có trang bị đến tận răng cũng chỉ có thể banh xác nếu dính phải.




Dưới đêm mưa, một người phụ nữ ôm chặt bọc bánh mì vội vã chạy, trong đầu liên tục thầm nhủ:



" Rebecca, hãy đợi mẹ "



Chợt, một viên đạn từ phương xa bay đến, ngay thời điểm này một bóng đen lao ra chắn trước viên đạn.



Viên đạn xuyên qua người hắn nhưng lại kéo căng da thịt về phía sau, giống như tạo nên một cái gai bằng thịt rồi sau đó bị đàn hồi bắn ngược trở lại. Dưới lớp vải che kín kia, khẽ vang lên một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ:



- Không biết là loại đạn gì nhỉ? Thật muốn kiểm chứng một chút! Mà thôi kệ đi, xóa bỏ lời nguyền của Trái Ác Quỷ,hẳn là đạn làm bằng Hải Lâu thạch cũng chắc chắn phải bị dội lại.



Sau đó, hắn lao về hướng kẻ bắn tới hô lên đầy khiêu khích:



- Diamante đúng không? Ra đây tâm sự một chút.



Ngay khi bóng người bí ẩn dẫn dụ kẻ bắn súng rời đi, một chú lính chì từ xa chứng kiến chợt lao đến đánh bại mấy tên hải tặc định tiếp cận người phụ nữ:



- Scarlet!



Gã đau lòng nhìn người phụ nữ không nhận ra mình một hồi, rồi lại nhìn về hướng người kia biến mất, không chần chờ dẫn theo người phụ nữ rời đi.



...



Rất nhiều nơi, rất nhiều thời điểm khác đều bị thay đổi.



Văn Trung sau đó kiểm tra tương lai một loạt, xác định rằng tất cả những người được cứu trong tương lai cũng không vì thế mà xảy ra vấn đề gì khác, hắn mới thở dài một hơi, ánh mắt khẽ nhìn về hướng hòn đảo Nữ quốc thật lâu, rồi bình thản nói:



- Được rồi, trở về thôi.



- Ừm.



Hai người bên cạnh gật đầu, Jimbei ra hiệu cho con cá kỳ lạ to lớn dưới chân:



- Đi thôi.



Chỉ là,hai người không biết rằng câu này hắn không phải nói cho họ mà là nói với chiếc vòng.



Ngay sau đó, Luffy chợt lẩm bẩm kêu khóc giữa biển, trạng thái có phần thống khổ điên cuồng:



- Acee...



Jimbei và Rayleigh đều hoảng hốt không rõ chuyện gì xảy ra, cuối cùng chỉ có thế cho rằng Luffy thực chất vẫn chưa thoát khỏi đau buồn về cái chết của Ace, hắn chỉ luôn gắng gượng cho đến khi tưởng niệm xong cho anh trai mình, lúc này vết thương trong lòng mới trỗi dậy, phát tiết những đau khổ cuối cùng được chôn sâu trong lòng.



Tuy nhiên, sự kì lạ đó của Luffy có phải như họ tưởng tượng hay không đã không còn quan trọng.



Văn Trung lúc này đã trở lại thế giới của mình.



Rắc rối về việc thay thế Luffy trước đó, có lẽ cứ để mấy người kia tùy ý giải quyết đi, dù sao cũng không hề ảnh hưởng đến lần trở lại sau của hắn.



___________Hết phần 1_________



To be continue... 😋