Ta Là Chí Tôn
Chương 10 : Thiên ý như đao, Thiên Ý Chi Đao!
Ngày đăng: 08:58 30/04/20
Dịch Giả: Thiều Bàn Tử
Thấy còn khỉ nhỏ chơi xấu cuộn tròn cả người lại, thế mà bị tên gia hỏa này nắm đỉnh đầu xách lên, hai cái chân trước còn bấu chặt vạt áo của hắn, lo lắng chi chi thét lên.
Trong mắt nó chỉ có cầu khẩn, ủy khuất tới nổi nước mắt nhấp nhô trong hốc mắt, sống chết cũng không nguyện ý rời khỏi ngực hắn.
Không nổi giận, không phản kháng, ngược lại còn cầu khẩn nữa.
Làm chủ nhân của Thiên Huyễn Linh Hầu, nữ tử này tự nhiên minh bạch động tác này của Thiên Huyễn Linh Hầu có ý tứ gì: “Van cầu ngươi, đừng để ta đi, ta chỉ muốn ở ngực của ngươi ô ô ô...”
Vân Dương không nhịn được nói: “Ngươi cũng không phải sủng vật của ta, theo ta làm cái gì?”
Sau đó hắn đưa tay vỗ vào mông Thiên Huyễn Linh Hầu một cái bốp, nâng nó lên, ném nó bay đi như ném tú cầu.
Ném thẳng hướng ngực nữ tử áo xanh.
Nữ tử áo xanh theo bản năng giơ tay tiếp được. Chỉ thấy con khỉ nhỏ dẫy dụa, liều mạng muốn chạy ra ngoài, nàng vội vàng kêu to, xem ra, nó rất muốn trở lại trong ngực của tên nam tử đó...
Miệng nữ tử này không khỏi co quắp một chút, ôm chặt lấy nó nói: “Đa tạ công tử, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”
Kẻ trước mắt này, nếu như không phải một cái Tuần Thú sư tồn tại trong thần thoại, thì chính là mang theo thiên tài địa bảo, mới đưa tới phản ứng điên cuồng của Thiên Huyễn Linh Hầu như vậy!
Trong lúc đang nói chuyện, thần niệm cường đại của nữ tử quét qua người Vân Dương không biết bao nhiêu lần. Nhưng lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó lại buồn bực.
Cái gì cũng không có!
Mà tu vi của hắn, cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, tuyệt đối không được tính là cao thủ. Cũng tuyệt không phải Tuần Thú sư.
Như vậy, vì sao khiến Thiên Huyễn Linh Hầu hành động như vậy?
Bản thân nuôi nấng nó thời gian dài như vậy, nó cũng không thân thiết với mình như vậy...
“Không dám, tại hạ Vân Dương.” Vân Dương gật gật đầu: “Nếu vật đã quy nguyên chủ, tại hạ liền cáo từ. Ân, trước khi đi, không thể không cho cô nương một lời khuyên.”
“Lời khuyên?” Nữ tử áo xanh kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy... Cô nương, hay là cô đổi sủng vật đi.” Vân Dương gật gật đầu, nhìn qua con khỉ đang khát vọng nhìn mình, làm cho nữ tử kia trong mắt đầy hiếu kỳ, nhãn châu xoay động: “Cái này, trên bờ vai một đại cô nương có một con khỉ... Nhìn không được phong nhã. Là khỉ nha... Lão đầu chơi khỉ mới là tốt nhất.”
Gật gật đầu, cười nho nhã một tiếng, quay người không chút lưu luyến đi mất. Thân ảnh cao ráo, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Đối với vị mỹ nữ này, đối với Linh thú trong truyền thuyết, vậy mà như kị rắn, vứt bỏ như giày rách.
Dựa theo lẽ thường mà nói, mỹ nữ chủ động hỏi tên của ngươi, như vậy, ngươi cũng phải hỏi lại tên của người ta a?
Nhưng Vân Dương lại hoàn toàn không có khái niệm này. Một bộ dạng nếu như hắn đi chậm sẽ bị mỹ nữ quấn lấy vậy... Trước khi đi còn muốn chọc giận nàng nữa.
Đổi sủng vật?
Thiên Đạo Chi Nhận, danh xứng với thực!
“Thiên ý như đao, Thiên Ý Chi Đao, một đao đồ linh, thay trời hành đạo!”
Vân Dương cầm cây đao trong tay, chậm rãi tiến vào trạng thái vong ngã. Trong đầu của hắn lúc này đang có một bóng người đang chậm rãi triển khai đao pháp.
“Thiên Ý Đao Pháp, đao thứ nhất.”
“Ngưng tâm thần vào chuôi đao. Lặng lẽ nhìn bất bình của nhân gian. Người hoành hành ác độc, thiên ý dưới đao bất dung tình!”
“Một đao hai thức. Thức thứ nhất, Đao Bất Dung Tình. Thức thứ hai, Đạo Bất Dung Tình!”
Vân Dương chỉ cảm thấy bản thân tiến nhập một thế giới võ đạo kỳ diệu. Thiên Ý Đao Pháp này, vượt ra khỏi tất cả chiêu pháp trên thế gian mà Vân Dương có thể lý giải.
Lúc này mới chỉ là đao thứ nhất!
Trong đó có nhiều chỗ ảo diệu tới nỗi, Vân Dương có cảm giác, chỉ cần mình có tu vi, trong thiên hạ, không có bất kỳ người nào có thể từ dưới đao của mình chạy trốn!
Chỉ tiếc, nhìn tu vi trước mắt của hắn mà nói, nhiều nhất chỉ khôi phục một phần mười lúc trước. Hết thảy, đều phải bắt đầu lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Thiên Ý đao thứ nhất biến hóa, Vân Dương đã hiểu rõ.
Mặc dù chỉ là một chiêu đao pháp, nhưng phải lấy thân pháp, bộ pháp, tâm pháp, hoàn toàn hòa làm một thể, mới có thể hoàn mỹ xuất một đao này.
Vân Dương cầm thanh đao, trong phòng diễn luyện hết lần này tới lần khác, chỉ khi luyện đến mồ hôi đầm đìa, toàn thân muốn hư thoát. Hắn vẫn có cảm giác chiêu này rất khó phát ra.
“Xem ra cũng chỉ có từ từ cảm ngộ mà thôi.” Vân Dương thu đao, suy nghĩ nói: “Tu vi của ta bây giờ, một chiêu này uy lực ta tối đa cũng chỉ có thể phát huy nửa thành của thức này, còn phải có thời gian chuẩn bị... Thiên Ý đao thứ nhất uy lực, quả nhiên kinh thiên động địa!”
Hắn nhìn thanh đao màu xanh tím trong tay như tinh quang trong bầu trời đêm, ấm áp cười một tiếng, chậm rãi cắt vỡ cổ tay của mình, để cho máu tươi chảy ra.
Hắn dùng ngón tay đem máu tươi của mình chậm rãi bôi trên thân đao, nói khẽ: “Thiên Đạo Chi Nhận, từ nay về sau, ngươi sẽ là đồng bạn cả đời của ta... Hãy để ta dùng ngươi, giết sạch bất bình của nhân gian này!”
Trong con mắt của hắn, tựa hồ hiện lên huyết hỏa đầy trời của chiến trường, thấy được vô số chiến sĩ, đang reo hò chém giết, tứ bề báo hiệu bất ổn, phong hỏa khắp nơi trên mặt đất.
Khuôn mặt tám vị huynh đệ từng cái xuất hiện trước mặt hắn, cuối cùng là Thiên Huyền nhai, trận chiến khắc vào linh hồn của hắn...
Sau đó là... Hình ảnh của gia quyến anh hùng, trẻ mồ côi, quả phụ của liệt sĩ bị ức hiếp...
Toàn thân sát khí, bỗng nhiên bốc lên một trận.
Thiên Ý Chi Nhận toàn thân chấn động, phát ra từng tiếng đao ngâm, toàn thân phát ra hào quang sáng chói, thật lâu cũng không tiêu tan.
Tựa như là ngôi sao trên bầu trời, đột nhiên tiến đến nhân gian. Từng đạo cầu vồng, cứ như vậy quanh quẩn lấy thân đao... Sau một hồi lâu, không gian kế bên hắn chấn động, tựa như thân đao tồn tại một cái vòng xoáy, đem tất cả tinh quang mỹ lệ đều thu vào!