Ta Là Chí Tôn
Chương 11 : Danh tự thật tốt!
Ngày đăng: 08:58 30/04/20
(Họ đẹp, tên hay)
Đêm nay, Vân Dương khó lòng bình tĩnh mà ngủ được. Nhưng ở một nơi khác, cũng có một người càng không thể bình tĩnh.
Phủ nguyên soái.
Hai chân mày lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn nhíu lại.
“Rốt cục là ai, kẻ nào cướp đi Ngô Văn Uyên, nhưng sau cùng lại giết hắn, đem thi thể trả lại?”
“Ai, ai, ai đã cứu mẫu thân và thê tử của Ngô Văn Uyên?”
Hai vấn đề này, khiến lão nguyên soái có nghĩ mãi cũng không thể biết lời giải. Nếu đã giết Ngô Văn Uyên, sao lại còn cứu đi thê tử và mẫu thân của hắn? Mà nếu đã có thể cứu đi thê tử mẫu thân Ngô Văn Uyên dễ dàng như vậy, sao lại không cứu nốt mấy đứa con trai con gái của Ngô Văn Uyên?
Loạn, loạn hết cả rồi!
Hơn nữa, thiên lao vốn được canh gác nghiêm mật là thế, mà kẻ địch lại có thể đem người mang ra ngoài, sau đó trả lại, lại mang người khác ra ngoài.... Chuyện này, tạo cho Thu lão Nguyên soái một cảm giác khủng hoảng trong vô hình.
Cái gì càng không biết, thì nó càng thêm đáng sợ.
Tại sao?
Đây chính là thiên lao a!
Một trong những nơi được đề phòng sâm nghiêm nhất trong Kinh thành.
Vậy mà để cho người ta ra ra vào vào như như chốn không người vậy?
Bên cạnh, là một người trung niên một thân nho phục, diện mạo nho nhã, thần thái thoải mái, tựa hồ có bất cứ chuyện gì xảy ra trước mặt hắn, cũng chỉ như mây trôi nước chảy, hoàn toàn không đáng để trong lòng.
“Nguyên soái, ta cảm thấy, tìm ra hung thủ cũng không mấy quan trọng. Dù sao, đáng chết đều đã chết...” Người Trung niên nhàn nhạt mỉm cười: “Trong mắt của ta, còn có một vấn đề khác quan trọng hơn nữa.”
“Hả?” Thu Kiếm Hàn mày rậm nhăn lại.
“Giết Ngô Văn Uyên, đưa về thi thể, cứu đi Ngô Văn Uyên thê tử lão mẫu...” Trung niên nho sĩ nói: “Người làm những chuyện này, rõ ràng phải là một người, hoặc có thể... Cùng một tổ chức. Tổ chức này cũng không phải tổ chức mà Ngô Văn Uyên tham gia. Nếu là đồng bọn, chúng tuyệt sẽ không giết Ngô Văn Uyên.”
Thu Kiếm Hàn nói: “Tiếp đi?”
“Ta phỏng đoán, sở dĩ kẻ nà giết Ngô Văn Uyên, nhưng lại cứu đi thê tử và lão mẫu của hắn, chẳng qua là một điều kiện trao đổi.” Trung niên nho sĩ mỉm cười: “Cứ như vậy, liền có thể giải thích mọi chuyện dễ dàng.”
“Việc hắn không cứu nhi nữ của Ngô Văn Uyên, nói rõ hắn và Ngô Văn Uyên quan hệ là địch nhân. Hắn cũng không muốn để huyết mạch Ngô Văn Uyên kéo dài.”
Trung niên nho sĩ, nói: “Vì vậy hắn mới làm ra chuyện khó lý giải như vậy. Tổng thể mà nói, tiểu đệ cho rằng, người này cùng một phương này với chúng ta, ít nhất là bạn mà không phải địch. Dù phong cách làm việc có chút quái đản, không coi ai ra gì. Nhưng cũng có thể thông cảm được.”
Thu Kiếm Hàn chậm rãi gật đầu: “Nếu đã như thế, những chuyện khác phải nói như thế nào?”
“Những chuyện khác...” Trung niên nho sĩ nói: “Về Ngô Văn Uyên tự nhiên chứng cứ vô cùng xác thực, trừng phạt đúng tội. Nhưng sau lưng Ngô Văn Uyên tất nhiên phải có một thế lực khổng lồ chống đỡ. Mà mãi đến khi Ngô Văn Uyên chết đi. Hắn cũng không có tiết lộ bất cứ tin tức gì về thân phận đó!”
“Tạ ơn công tử.” Nữ tử thong dong cười một tiếng, bước tới vài bước. Thấy Thiên Huyễn Linh Hầu từ khi thấy mặt Vân Dương liền ở lại trên người hắn không xuống, trong mắt ánh lên một tia dị sắc.
“Đêm qua thất lễ, quên thỉnh giáo cô nương tôn tính đại danh.” Vân Dương có chút khiểm nhiên nói ra.
Nữ tử áo xanh nhịn xúc động mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Nếu hôm nay ta không đến, chỉ sợ ngươi cả đời này cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này. Chắc là thấy ta đến đây, lại không có lời nào để nói, dứt khoát dùng câu hỏi làm lời dạo đầu.
Đây quả thực là một nam tử thông minh nhưng không rành tình cảm, một chút cũng không để ý tâm lý của con gái!
“Công tử chê cười. Tiểu nữ tử họ Kế, kế trong mưu kế.” Nữ tử áo xanh nói.
“Dòng họ tốt!” Vân Dương vỗ tay, dùng một biểu cảm khoa trương cùng khẩu khí kinh ngạc, lớn tiếng khen ngợi: “Chỉ một chữ này, liền khiến Vân mỗ nghĩ đến, tất cả những người thành đại sự từ cổ chí kim, đều dụng kế. Kế, mới là căn bản của cả nhân gian a. Cái gì mà vương đồ bá nghiệp, sử sách lòng son, không thể thoát một chữ... Kế!”
“Công tử quá khen.” Nữ tử áo xanh rốt cục nhịn không được liếc mắt.
Nếu không phải vì Thiên Huyễn Linh Hầu cùng đại sự của bản thân, nàng chắc chắn sẽ nhấc chân rời khỏi nơi này, thề không bao giờ quay trở lại.
Chỉ một cái họ, ngươi liền dùng đạo lý của vĩ nhân mà khen ngợi. Hơn nữa, quan trọng là cái giọng điệu đáng ghét, cố tình khoa trương để cho người ta nhân ra ngươi khen chính là một lời dối trá! Gia hỏa này quả thực cần ăn đòn!
Vân Dương vuốt vuốt cái mũi, nói: “Xin hỏi phương danh cô nương?”
Kế cô nương tức giận nói ra: “Tên một chữ một chữ ‘Linh’.”
“Tên rất hay!” Vân Dương lớn tiếng tán dương: “Phàm dụng kế, nhất định phải linh (động) a! Danh tự Cô nương quả nhiên tuyệt diệu! Có câu nói rất hay, Kế Linh Kế Linh, kế mất linh không phải kế, Kế Linh mới là kế, tên rất hay a tên rất hay. Danh tự Cô nương, thế mà thể hiện ảo diệu của tất cả những người thành công từ xưa đến nay a...”
“...”
Kế Linh cô nương chỉ thấy một cỗ lửa nóng xông lên đầu. Một cỗ xúc động muốn lật bàn tự nhiên mà sinh ra!
Nếu không phải trở ngại thân nữ nhi phần không tiện nói lời thô tục, giờ phút này đã mắng hắn máu chó xối đầu, phun tên hỗn đản này đầy đầu đầy mặt nước bọt!
Biết ngươi không chào đón.
Nhưng ngươi cũng không cần làm người buồn nôn như vậy a?!
Dù nói thế nào ta cũng là nữ tử, chẳng lẽ hỗn đản này, ngay cả một chút phong độ tối thiểu cũng không có?
Lão Mai đứng một bên, có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Công tử, trách không được ngài dáng dấp anh tuấn như vậy, mà mãi cho đến 19 vẫn là một người cô đơn. Không có bất kỳ một vị hồng nhan tri kỷ... Tất cả không phải không có lý do a.
Chỉ cần nhìn EQ ngài biểu hiện ra khi nói chuyện cùng vị cô nương này, nếu hiện tại ngài mà đã thành gia lập thất, đó mới là kỳ quặc quái gở a!
---------------------
*EQ là viết tắt của Emotional Quotient có nghĩa là chỉ số cảm xúc - Một tính trạng số lượng được dùng để đo lường trí tưởng tượng, sáng tạo của một người. Người có EQ cao có khả năng nhận biết, đánh giá và điều tiết cảm xúc của bản thân và mọi người rất tốt, do vậy thường trở thành những nhà lãnh đạo giỏi.
Ở đây ý nói là Vân Dương không có kinh nghiệm trong tình cảm, không hiểu phụ nữ!