Ta Là Chí Tôn
Chương 1001 : Khai chiến!
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Quy tắc định thứ tự Cửu Tôn lần này rất đơn giản.
Mười người chia làm năm tổ, rút thăm quyết định đổi thủ đối chiến với mình.
Chiến đấu vòng thứ nhất như vậy đương nhiên sẽ sinh ra năm người thắng cùng năm người thua, bên thắng thăng cấp.
Vòng thứ hai, tổ năm người thắng lại rút thăm, bốn người chia hai trận tái chiến, một người rút trúng lá không chờ lệnh.
Vòng chiến đấu thứ hai, hai người thắng đương nhiên thăng cấp, người rút không rút thăm quyết chiến cùng một trong hai người chiến bại vòng thứ hai. Sau đó chọn ra ba người quyết chiến cuối cuối cùng.
Vòng thứ ba do ba người quyết chiến cuối cùng này thay nhau chém giết, chọn ra người mạnh nhất, chính là vị trí thứ hai mà mọi người ao ước!
Nhân vật số hai của Cửu Tôn phủ, Thứ Tôn!
Dưới Thứ Tôn, hai người còn lại phân loại theo chiến tích xếp hạng ba cùng bốn.
Những người còn lại tiếp tục rút thăm tái chiến, quyết định thứ tự năm sáu bảy tám chín.
Loại trừ hai người xếp hạng cuối cùng, thứ tự Cửu Tôn của Cửu Tôn phủ được quyết định như vậy.
Hai người còn lại sẽ đảm nhiệm chức vụ khác tại Cửu Tôn phủ, ví dụ như Hình Đường hay Chiến Đường… hoặc gì đó khác.
Không thể không nói, quy tắc rất dễ dàng, chỉ xem một lượt là hiểu.
Không ai nghi ngờ trong đó có vận may hay không, vì vận may luôn là một phần quan trọng trong tổng hợp thực lực của người tu hành, thậm chí có một câu lưu truyền thiên cổ, thấm sâu vào lòng người: Vận may tới, tường thành không ngay nổi, heo cũng có thể bay lên trời!
Sử Vô Trần là người đầu tiên đứng dậy.
- Ta tới trước!
Hắn ôm một bụng tức đứng dậy:
- Cả lũ các ngươi chẳng phải đều không vừa mắt với ta ư? Ta rút thăm đầu tiên! Ta nói cho các ngươi biết, bất kể rút đến ai cũng tuyệt đối không hạ thủ lưu tình! Chờ ta hành hạ các ngươi đi!
Sử Vô Trần tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay, mọi việc đều thuận lợi!
Đổng Tề Thiên thản nhiên đứng đó, dù sao với đẳng cấp của hắn, quyết đấu giữa hai tu giả Thánh cấp, còn chỉ là cạnh tranh đồng môn chứ không phải quyết đấu sinh tử, đương nhiên không mấy hào hứng. Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến khí thế và chiến ý của hai người bộc phát, thần sắc bất giác chuyển thành chăm chú.
Với tu vi của hắn, làm trọng tài cho trận quyết đấu cấp độ này không cần quá chú tâm vào chi tiết nhỏ của trận chiến, mặc dù có tình huống gì bất ngờ cũng có thể tuỳ ý hoá giải.
Mặc dù tới tầng thứ của bọn Sử Vô Trần, thắng bại chỉ là trong gang tấc, giữa khoảnh khắc; cho dù giờ phút này không phải quyết đấu sinh tử, chỉ luận thắng bại nhưng động một chút vẫn tạo tiếng vang kinh người, nguy cơ lúc nào cũng tồn tại.
Đổng Tề Thiên vẫn không mấy chú ý, cùng lắm là không quá chủ quan mà thôi. Nhưng theo động tác của hai người Sử Vô Trần, khí thế chiến ý vượt xa không khí chiến đấu giữa tu giả Thánh cấp bình thường, ngược lại khiến gương mặt Đổng Tề Thiên nhiều thêm vẻ nghiêm túc cùng chú ý.
Hai người này… sao khí thế lại mạnh như vậy?
Về phần Vân Dương lại chú trọng lưu ý tất cả ánh mắt biểu lộ của hai người, nhất là những động tác nhỏ ngoài chiến đấu.
Việc Đổng Tề Thiên phải làm là phân định thắng bại, đồng thời ngăn cản giúp đỡ khi có gì bất ngờ.
Còn Vân Dương lại phải quan sát trận chiến này, phán đoán nhân phẩm tâm tính người trong cuộc, còn tâm tính thắng bại về đại cục.
Tu vi thực lực cá nhân mạnh yếu ra sao, thắng lợi trận chiến hôm nay thế nào, đương nhiên rất quan trọng, ảnh hưởng tới địa vị thân phận đám người tại Cửu Tôn phủ sau này. Nhưng quá chú trọng lại từ hay thành dở, ngược lại nhân phẩm tâm tính mới là điều kiện mấu chốt để thành đại sự.
Chỉ nghe giữa sân hét to một tiếng, hai người cùng lúc xuất thủ, giao chiến với nhau.
Chỉ thấy Sử Vô Trần múa kiếm trong tay, một luồng khí thế tam thu tịch mịch đột nhiên hiện lên, nhanh chóng lan tràn.
Giờ rõ ràng là tháng ba mùa xuân cỏ mọc én bay, nhưng theo kiếm quang của Sử Vô Trần loé lên, đám người quan chiến rõ ràng cảm thấy một luồng ý thu.
Trời thu mát mẻ.
Đìu hiu.
Trời cao mây nhạt.