Ta Là Chí Tôn
Chương 1002 : Vô Trần đấu Lạc Nguyệt
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Mắt thấy Sử Vô Trần vừa ra tay đã dốc toàn lực, Khổng Lạc Nguyệt đối diện đương nhiên không cam lòng yếu thế, hai tay đột nhiên lật một cái, hai thanh Ám Hồn Thứ đen như mực lúc lên lúc xuống, hoà cùng ánh sáng yếu ớt, toàn thân lập tức ẩn vào bóng tới, khác biệt hoàn toàn với ý thu tràn ngập khắp nơi.
Cảm nhận đó tự như u hồn, thuỷ nhũ giao hoà dung nhập vào đêm tốn, hồn nhược thiên thành. Chỉ có hai luồng sáng âm u như tro tàn trong bóng tối, lúc sáng lúc tắt, lấp loé không thôi.
Một khắc sau, Sử Vô Trần phi thân tới, trường kiếm phá không lấp loé, một luồng ý thu lạnh lùng như khai mở không gian, chém thẳng tới đầu, trong lúc rơi xuống gió thu lại sinh sôi khắp nơi, quét qua trường đấu.
Chiêu đi được nửa đường, kiếm mang đã hoá thành mưa thu trút xuống như nước, bao phủ toàn bộ sân bãi, là thế công phạm vi lớn!
Có câu nói người trong nghề vừa ra tay là biết năng lực.
Sau khi chứng kiến kiếm này của Sử Vô Trần, tất cả Thiên Tàn Thập Tú hô hào muốn loại Sử Vô Trần khỏi danh sách Cửu Tôn đều lộ vẻ nghiêm nghị chưa từng có.
Không ngờ nổi kiếm thuật Sử Vô Trần đã đạt tới trình độ kinh người như vậy, vượt ngoài ước định ban đầu của mình.
Kiếm ý tràn trề!
Tới lúc này giọng nói của Sử Vô Trần mới ung dung vang lên:
- Khổng Lạc Nguyệt, ngươi tự cao có đòn sát thủ nơi tay, coi trời bằng vung, ta ngược lại muốn xem xem ngươi tiếp được mấy kiếm của ta. Đây là kiếm thứ nhất trong kiếm phấp Tiêu Sát Ưu Hoài của ta, sau cơn nóng ý thu đầy trời, không ngại nói cho ngươi, tên của chiêu này là Lập Thu!
Khổng Lạc Nguyệt sắc mặt không đổi, thân thể lay động, toàn thân hoá thành sương mù như u hồn, lập tức kéo ra mười trượng, thân hình càng như quỷ vụ bốc lên, hai luồng sáng âm u cũng lúc lên lúc xuống, lao nhanh tới, đi được nửa đường lại từ từ hoá thành hai dòng sông màu đen một cao một thấp, dòng chảy cuồn cuộn, sóng xô sóng chảy, cuối cùng phóng lên tận tới, trực tiếp ngăn cản mưa thu gió thu đầy trời, dường như còn muốn đảo ngược lại phản công.
Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Quỷ Môn quan mở, Minh Hà đến!
Theo hai tiếng keng keng nhẹ nhàng vang lên, ý hu tràn ngập cùng quỷ vụ lại bùng lên, từ phương viên mười trượng xung quanh hai người chợt bùng lên bao phủ không gian 50 trượng, lại có một bóng người áo xanh bắn lên.
Là Sử Vô Trần, người đi cùng kiếm, nhân kiếm hợp nhất, bay thẳng lên trời, tốc độ cực nhanh.
- Ngươi đừng có được lợi còn đòi khoe mẽ, người trong cuộc thắng bại ra sao cũng phải tự biết chứ. Ngươi giờ chỉ mạnh ta một chút thôi, có gì mà vênh váo? Cho dù ta phóng Ám Hồn Châm đánh cược một lần đã sao? Kết cục chỉ là ngươi trọng thương, ta chết?
Sử Vô Trần cười ha hả nói:
- Huynh đệ, ca ca nhớ ơn của ngươi.
Khổng Lạc Nguyệt bĩu môi một cái, nói:
- Thèm vào...
Lời còn chưa dứt, tay đã xoay Ám Hồn Thứ một vòng, biến mất không thấy đau, quay đầu trở lại nói:
- Mẹ nó chứ, ta thua! Nhất Đà không ngờ lại mạnh hơn trước nhiều như vậy? Đúng là không có thiên lý!
Những người còn lại trong Thiên Tàn Thập Tú cười ha hả:
- Ngươi không thắng nổi Nhất Đà, còn không biết xấu hổ tự khoe!
Tràng diện sôi sục, cười đùa cả nửa ngày.
Gương mặt Vân Dương cũng mỉm cười, cảm thấy an ủi.
Nếu nói kết quả thắng bại, Sử Vô Trần đã chiếm thượng phong, mọi người đều không hề nghi ngờ điểm này, song ai cũng nhìn ra, nếu hai bên quyết đấu sinh tử, Khổng Lạc Nguyệt chưa hẳn đã rơi xuống hạ phong. Ám Hồn Châm vừa xuất, kết quả kém nhất cũng là… Sử Vô Trần trọng thương, Khổng Lạc Nguyệt chết.
Mà kết quả có khả năng nhất lại là: Đồng quy vu tận, cùng dắt tay xuống cửu tuyền!
Khổng Lạc Nguyệt ngay lúc phân thắng bại từ bỏ sát chiêu Ám Hồn Châm đã sớm chuẩn bị, có thể nói là hạ thủ lưu tình, thật sự nhường một chiêu. Có điều ngay thời khắc cuối cùng Sử Vô Trần cũng tận lực thu lưu thủ, không dùng hết chiêu thức tất sát, lưu tình trước một bước.