Ta Là Chí Tôn

Chương 1008 : Bí mật của Cửu Tôn phủ!

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Mặc dù sau khi đi vào Cửu Tôn phủ càng ngày càng ưa thích không khí tại đây, thậm chí khi Vân Dương chủ động giải ước, Đổng Tề Thiên cũng chưa chắc đã muốn đi khỏi Cửu Tôn phủ, quả thật thế sự kỹ lạ, huyền hoàng khó lường, chỉ có thể cười một tiếng mà thôi!



Nhưng Vân Dương lại trực tiếp cưỡng ép quyết định chức vị huấn luyện viên trưởng của mình như vậy...



Đổng Tề Thiên vẫn thấy khó chịu.



Còn đặt ta dưới cả các ngươi?



Đổng Tề Thiên cảm thấy mình cần phải lý luận lại với Vân Dương: Ta sẽ đi đấy! Xong việc là ta đi đấy!



Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra miệng.



- Cửu phong nhập chủ!



Vân Dương ra lệnh một tiếng rồi lập tức nói:



- Sau khi Cửu phong nhập chủ chỉ cần đặt tay lên bàn kia, dùng lực lượng chi lực cùng thần thức chi lực truyền vào, mãi tới khi cái bàn phát sáng mới thôi.



Đám người Sử Vô Trần nhanh chóng tiến vào sơn phong của bản thân, tiến vào đại điện chủ phong, cảnh tượng đập vào mắt khiến ai nấy khó lòng tin tưởng.



Theo đạo lý mà nói, từ khi Cửu Tôn phủ thành lập tới nay, chưa từng có ai tới đại điện chủ phong của bản thân, cho dù không phủ đầy tro bụi cũng không thể không nhuốm bụi trần như trước mắt.



Nhưng lúc này đưa mắt nhìn lại chỉ thấy sạch sẽ gọn gàng, xinh đẹp như mới.



Nhất là khi quan sát cẩn thận hơn, phát hiện quả thật không nhuốm bụi trần cực kỳ sạch sẽ!



Thế này là sao?



Cho dù dốc sức quét dọn không chừa góc nào, nhưng cũng khó tránh khỏi lưu lại dấu vết sau khi quét dọn chứu, làm sao sạch sẽ không chút vết tích như vậy được?



Hơn nữa trong đại điện này, vị trí trung ương đều đặt một đài cao tử tinh kỳ dị, tỏa ra ánh sáng tím lóng lánh. Trên đài cao bày một cái bình, trên bình có hình dấu tay rõ ràng.



Rõ ràng là nơi đặt tay mà Vân Dương nói.



Tám người bụng đầy nghi ngờ đặt tay lên, dùng hết sức vận lực lượng thần thức, lực lượng linh hồn, thế như sông dài chảy ngược truyền vào ấn ký, trong lòng âm thầm suy nghĩ:



- Cái này dùng làm gì?



Ngay khi truyền nguyên năng vào, đám người cùng giật mình!



Bởi vì sau khi truyền một lượng lực lượng linh hồn cùng sức mạnh thành thức, mỗi người đều cảm giác được dường như thần thức của mình liên kết cùng cái bàn trước mặt...
Thế nhưng ai mà ngờ, tại Cửu Tôn phủ này, lại chỉ cần… nửa canh giờ?



Mặc dù mọi người đều biết lần này tu vi tăng vọt là vì mình vừa tấn chức Cửu Tôn, thần thức nguyên linh hô ứng cùng cái bfn tử tinh kia, mượn nhờ vô tận tử khí nhận được một chút lợi ích, nhưng phần lợi ích này thật quá kinh người.



Sử Vô Trần học theo phương pháp Vân Dương vừa nói thử ho khan một tiếng.



- Khụ khụ!



Sau đó là một tràng bẫn mãn liên hồi.



- Nhất Đà, ngươi nổi điên gì vậy? Khụ cái gì mà khụ?!



- Đúng vậy, ngươi ho cái gì? Làm ông đây giật nảy mình!



- Không việc gì thì im.



- Xin hỏi nhị ca tân tấn có gì phân phó?



A… Không ngờ còn có kẻ hiểu chuyện.



Lại là giọng Khổng Lạc Nguyệt.



- Đồ nịnh bợ!



- Đồ nịnh bợ!



- Đồ nịnh bợ!



“...”



- Khổng Lạc Nguyệt, ngươi không biết xấu hổ à, sao trước ông đây không nhận ra ngươi là hạng người như vậy!



- Đúng vậy, là tên nịnh bợ rác rưởi, lão tử xấu hổ vì làm bạn với ngươi!



...



Sử Vô Trần hừ một tiếng:



- Ồn ào cái gì, giờ ta muốn nói chính sự, không phải làm trò cười. Vừa rồi các ngươi cũng nghe lão đại nói rồi dấy. Ta không hy vọng bí mật này bị người ngoài chín người chúng ta biết. Đây là vấn đề thực tế, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt.