Ta Là Chí Tôn
Chương 1009 : Đại đạo chi khí
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Bảy người còn lại trầm mặc.
Sử Vô Trần nói:
- Ý Lão đại, các ngươi còn không rõ sao? Giữ bí mật, có lẽ sẽ là một loại tổn thương với hai huynh đệ khác, thế nhưng… nói ra chưa hẳn đã không phải là tổn thương càng lớn hơn. Chẳng lẽ điểm này, các ngươi cũng không thấu?
Đám người trầm mặc nữa ngày, chợt cùng nhau thở dài.
Sử Vô Trần nói không sai.
Nếu nói chuyện hôm nay với hai người kia, bất kể là với Bình Tiểu Ý hay là Quách Noãn Dương đều là tổn thương cực lớn.
Tất cả mọi người đều có quyền lợi này, duy chỉ hải người bọn hắn không có.
- Chúng ta có thể cân nhắc một chút, làm chuyện gì đó để bồi thường cho hai người Tiểu Ý, tối thiểu cũng phải để tu vi hai người bọn họ đuổi kịp chúng ta. Lúc này, cần phải suy nghĩ cho huynh đệ một chút, càng phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, mà không phải mù quáng chấp nhất nghĩa khí giang hồ, nghĩa khí thực sự, không phải như vậy.
Sử Vô Trần hừ một tiếng, trầm giọng nói.
Bảy người vui lòng phục tùng, đồng thời nói:
- Nhị ca nói rất đúng.
Sử Vô Trần gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, lại nghe được tiếng Vân Dương truyền đến:
- Vô Trần.
Sử Vô Trần ừ một tiếng, cẩn thận chú ý.
- Hiện tạ đang nói chuyện với một mình ngươi, những người khác đều không nghe thấy.
Vân Dương nói:
- Ngươi chớ lên tiếng, tránh tiết lộ thiên cơ.
Sử Vô Trần gật gật đầu, càng thêm kinh ngạc, hóa ra còn có thể nói chuyện riêng.
- Đại Đạo chi khí, chí ít cũng phải là môn phái cấp Điện… không, coi như môn phái cấp Điện, cũng không hẳn có…
Thàn thức của hắn nháy mắt liền phân tán ra ngoài, quét sạch toàn bộ Cửu Tôn phủ, muốn xác nhận tình huống.
Vừa nhìn xuống, hắn liền giật nảy cả mình.
Trong thần thức của hắn, rõ ràng có thể cảm ứng được, tia nhỏ Đạo Đạo chi khí, đang dần dần quán trú vào thân thể mỗi đứa nhỏ trong Cửu Tôn phủ.
Mà những đứa nhỏ này, từ giờ trở đi, chẳng khác nào đều có một viên hạt giống đại đạo!
Tương lai có thể nảy mầm mọc rễ hay không thì còn phải trông vào cơ duyên cá nhân, thế nhưng chung quy cũng đã có hạt giống!
Chỉ riêng điểm này, đã bước trước đệ tử các môn phái trong thiên hạ một bước dài!
Hạt giống đại đạo, đâu phải thứ có thể tùy tiện lấy được?
Phàm là người có cơ duyên này, có ai không phải trải qua thiên tân vạn khổ, trăm ngàn năm nghịch thiên tu luyện, mới có thể cướp lấy một tơ nhỏ trong Thiên Đạo, thành công đâm lộc nảy mầm, trở thành cường giả đỉnh phong đương thế?
Hoặc có thể nói: Ngươi có hạt giống đại đạo, chưa chắc có thể trở thành cường giả tuyệt thế, thế nhưng nếu ngươi không có hạt giống đại đạo, vậy ngươi nhất định không thể trở thành cường giả tối đỉnh!
Thế nhưng… đám môn nhân Cửu Tôn phủ hiện giờ, tùy tiện một đứa đều đạt được dễ như trở bàn tay!
Ngay cả Đổng Tề Thiên cũng thầm khiếp sợ, số Đại Đạo chi khí này nhanh chóng dung nhập rồi biến mất, rốt cục không ai có thể cảm giác được hơn nó nữa!
Thế nhưng, cũng vì thế, kinh hãi trong lòng Đổng Tề Thiên lại càng như dấy lên kinh đào hải lãng, ngày càng khó kìm nén!
Hắn nhịn không được mà tự hỏi bản thân.
- Đưa ta nhốt hơn bốn ngàn năm, lại cho ta ra ngoài nhìn thấy một môn phái như vậy, cuối cùng là… thiên ý, hay là người làm? Là trắc trở? Hay là cơ duyên?!
- Từ xưa đến nay, chưa từng có môn phái như vậy xuất hiện qua?
- Trọn vẹn mấy ngàn đệ tử có được hạt giống đại đạo! Môn phái như vậy, phải nghịch thiên tới cỡ nào a?!
- Ta có thể đứng trong môn phái này, là nhất thời may mắn, hay là mệnh đã định lượng?!