Ta Là Chí Tôn

Chương 1015 : Lạc Nguyệt dạy đệ tử

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Từ trong rừng cây, vang lên từng tiếng hít khí lạnh.



Sau lưng cũng vang động, từng tiếng oa oa nôn mửa, liên tiếp không ngừng.



Những người phát ra tiếng hít khí lạnh, đương nhiên là đám môn phái kia: Không phải chúng ta tới đây để nắn hồng mềm sao a? Giờ sao lại như đá phải tấm sắt cứng rồi? Cứu mạng a!



Mà những thanh âm nôn mửa, tự nhiên chính là mười vị đệ tử của Khổng Lạc Nguyệt.



Chúng đệ tử dù có thiên tư hơn người, tâm tính kiên nghị, nhưng thực tế bón nó vẫn chỉ là một đám nhỏ, tâm tư tinh khiết không hiểu thế sự, trước đó còn chưa từng gặp qua giang hồ chém giết, chớ nói chi là cảnh tượng đao đao thấy máu, động chút là tuyệt mệnh huyết tinh như thế?



Huyết sắc bắn lên khăp nơi, máu me đầm đìa, tinh phong cuồn cuộn, ai có thể chịu được?!



Đám thiếu nam thiếu nữ cùng biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu, không ai ngoại lệ.



Hóa ra, sư tôn nói mang bọn nó đến xem giang hồ, chính là đến xem giết chóc?



Trực tiếp đối mặt với huyết tinh, động một chút chính là sinh tử?!



- Quy củ giang hồ, kẻ thắng làm vua!



Khổng Lạc Nguyệt âm trầm, Ám Hồn Thứ trong tay lấp lóe u quang, thản nhiên nói:



- Hắc Hổ môn tới đây khiêu chiến, đã bị ta chém tận giết tuyệt, ân oán cũng tự chấm dứt, các đồ nhi, đi thu đầu bọn hắn lại cho ta!



Nghe lời nói ấy, đám thiếu niên thiếu nữ lập tức ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn cứ thế đứng yên tại chỗ.



Còn muốn chặt đầu người thu lại?!



Tàn nhẫn như vậy? Không thể nương tay chút hay sao?



- Ta đếm đến mười, ai không làm được, từ này trục xuất khỏi Cửu Tôn phủ!



Khổng Lạc Nguyệt thản nhiên đếm:



- Một, hai, ba, bốn…



Không chút do dự đếm nhanh, không chút nhân nhượng.



Mười tên đệ tử vẫn kinh ngạc, nhưng từ đáy lòng như xẹt qua một đạo thiểm điện, nào kịp nghĩ tỉ mỉ gì, ngao lên một tiếng, như ào ra như ong vỡ tổ.




Khổng Lạc Nguyệt lạnh lùng nói:



- Muốn báo thù? Còn chưa tới phiên các ngươi. Biểu hiện vừa rồi của các ngươi quá kém cỏi, môn phái gọi chúng ta trở về. Chuyện kế tiếp, không phải chuyện của chúng ta.



- Hiện tại biết uất ức rồi? Tất cả cùng ta trở về! Hay là muốn ta nói lại?



Khổng Lạc Nguyệt ôm lấy đệ tử bị thương kia, vừa vô tình gọi chín đệ tử còn lại trở về.



Tiểu nha đầu cuối cùng đã sớm giàn giụa nước mắt, bước lên mấy bước:



- Sư tôn, Bạch sư huynh thế nào rồi?



Khổng Lạc Nguyệt hờ hững nói:



- Thế nào thì thế nào? Nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, sư huynh ngươi đã không cần ngươi hỏi thế nào? Nói chuyện lảm nhảm vô bổ thì có tác dụng gì?!



Hắn nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu, thanh âm như băng tuyết:



- Sau này nếu không muốn hỏi huynh đệ thế nào, vậy nhớ phải sớm chặt đầu địch nhân xuống! Nhớ chưa!



Tiểu nha đầu chấn động:



- Con nhớ kỹ, sư tôn!



- Hừ, trở về!



- Sư tôn, chúng con muốn báo thù!



- Các ngươi đã tự đánh mất tư cách báo thù!



Khổng Lạc Nguyệt lạnh nhạt nói:



- Việc các ngươi phải làm, chính là trở về cùng ta, mà không phải là nói nhảm ở đây.



Cửa lớn Cửu Tôn phủ, thanh âm Thạch Bất Giai đã truyền tới:



- Ai muốn khiêu chiến Cửu Tôn phủ? Là ai làm sư chất ta bị thương? Cút ra đây nhận lấy cái chết!