Ta Là Chí Tôn

Chương 102 : Ý khiếu mở, Bạch Bạch tiến giai

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Cùng lúc đó, Vân Dương cảm thấy mi tâm đau nhói, sau đó lại ngứa vô cùng, cuối cùng như có vật gì đó nổ tung trên trán.



Trong phút chốc, vô số thanh lưu đột nhiên thông qua nơi này quán thâu toàn thân, chốc lát, xương cốt toàn thân như chợt nhẹ đi ba lạng.



Từng cỗ máu đen bài xuất từ những lỗ chân lông khắp người hắn, nhuộm hắn thành hắc huyết nhân.



- Ý khiếu mở!



Chỗ tốt do Sinh Sinh Bất Tức Thần Công đột phá đem đến mặc dù trong dự liệu của Vân Dương, nhưng khi chân chính cảm nhận được Ý Khiếu khai thông, vẫn khiến hắn cảm thấy tê dại như bị lôi điện đánh trúng.



Thiên khai bát khiếu!



Thể chất thiên kiêu như vậy, coi như tính cả Thiên Huyền đại lục này cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.



Bất quá, Vân Dương nhớ tới Lục ca Lôi Tôn của hắn cũng vì thiên khai bát khiếu mà bị coi là phế vật đuổi đi, hắn nhổ một ngụm nước bọt:



- Huyền Hoàng giới, ngưu bức vậy a…



Theo sinh mệnh lực tràn trề cường thế xông vào kinh mạch, chuyển tới đan điền, sau một chu thiên, lập tức lại tràn ra, một đường thế như chẻ tre, không chút trở ngại xông phá bình chướng huyền khí tam trọng, vọt vào tứ trọng thiên, huyền khí kéo dài, mãnh liệt chảy xiết trong kinh mạch, hát vang tiến mạnh.



Vân Dương thấy thế toàn lực áp chế, thà rằng lãng phí nguồn lực lượng này, cũng không muốn vội vàng tiếp tục tăng trưởng.



Bởi… hắn cảm giác vô cùng rõ ràng, cỗ huyền khí lực lượng này chảy xiết trên tuyến đường tứ trọng, càng lúc càng cường đại, nếu hắn không ngăn lại, như vậy nguồn lực này có thể giúp hắn đột phá đến ngũ trọng thiên cũng không khó khăn gì!



Thậm chí chính là lẽ tự nhiên, nước chảy thành sông, thuận lý thành chương!



Nhưng Vân Dương không muốn nhanh như vậy đã đột phá ngũ trọng sơn



Nhất sơn nhất trọng thiên.



Câu nói này cố nhiên là dùng để hình dung sự gian nan của con đường tu luyện, nhưng cũng ẩn dụ tầm quan trọng của căn cơ!



Vừa rồi hắn mới đột phá tứ trọng sơn, bước vào lĩnh vực hoàn toàn mới, phong cảnh trong đó còn chưa nếm trải hết, nếu hiện tại liền lập tức đột phá đên ngũ trọng, như vậy tuy có thể khiến thực lực của hắn lập tức tăng gấp mười lần, nhưng lại khiến Võ đạo chi đồ của hắn vĩnh viễn lưu lại một cái thiếu hụt chưa lĩnh hội ý nghĩa của tứ trọng sơn.



Đột phá đến tứ trọng sơn, tu vi tăng trưởng chỉ là một phương diện, còn thể ngộ cảnh sắc tứ trọng sơn mới là quan trọng nhất!



Nếu không thể ngộ, đối với đại đạo chi lộ mà nói thực sự trăm hại mà không có một lợi, điều như vậy, Vân Dương tuyệt không làm!



Mặc dù hắn hiện tại vô cùng cần thiết tăng cao lực lượng, nhưng hắn sẽ không bao giờ lấy tiền đồ tương lai ra đùa giỡn!



Cưỡng ép ức chế nội tức đang vận chuyển trong cơ thể, Vân Dương đem lực chú ý chuyển đến lá sen thứ hai mới xuất hiện, chăm chú nhìn qua, nghĩ đến xem mảnh lá xen thứ hai này có như mảnh thứ nhất, rơi xuống mà hóa thành một lại tuyệt thế bảo vật như Thiên Ý Chi Nhận hay không.



Nhưng hắn nhìn tới hai mắt đều cảm thấy chua xót, lá sen kia vẫn chưa rơi xuống.




Lúc này chỉ có đầu Thiểm Điện miêu Ngũ Bạch Bạch kia còn đang say giấc.



Ngũ Bạch Bạch mặc dù vẫn luôn hòa lẫn cùng đám Thôn Thiên báo,nhưng thực tế nói vẫn chỉ là Thiểm Điện miêu, xuất thân khác biệt, dẫn đến biểu hiện lúc này của nó cùng đám Nhị Bạch Bạch khác biệt.



Dùng mắt trần, Vân Dương cũng có thể nhìn thấy, trên thân Thiểm Điện miêu không ngừng sinh trưởng lông trắng, sau đó lại nhanh chóng rụng đi, sau đó lại sinh trưởng lần nữa…



Ba con Thôn Thiên báo đều vui vẻ chăm chú nhìn Thiểm Điện miêu đang nằm sấp, nhưng chúng cũng không đi quấy rầy, hoặc, bọn chúng còn hiểu rõ tình huống của Thiểm Điện miêu hơn cả Vân Dương.



Rốt cục…



Sau khi thay lông lần thứ tám, Thiểm Điện miêu rốt cục đứng lên, một thân lông trắng, mềm mại như tơ, chỉ là thân thể lúc này của nó, sơ với lúc trước lớn hơn năm sáu vòng…



Chỉ nhìn ước lượng, tiểu gia hỏa này tối thiểu cũng phải tầm mười cân trở lên…



Hoặc là phải nói là đại gia hỏa, mèo to!



Nhưng, nhìn bề ngoài vẫn là bộ dạng lung linh đáng yêu.



- Meo ô~~



Thiểm Điện miêu lười biếng kêu lên một tiếng.



Vân Dương rốt cục cảm nhận thấy được một sự khác biệt, Thôn Thiên báo kêu là: “Meo ô!”, còn Thiểm Điện miêu lại kêu là “Meo ô~~”, khác nhau ở chỗ, phía sau hai tiếng meo ô, Thiểm Điện miêu còn kèm theo một cái thanh âm rung động mềm mại…



Bất quá, vóc dáng trước mắt đầu Thiểm Điện miêu này không chỉ lớn hơn mấy đầu Thôn Thiên báo bốn năm lần!



Hiện tại, ba đầu Thôn Thiên báo cùng với Thiểm Điện miêu ở cùng một chỗ, càng giống như một đầu mèo to, mang theo ba chú mèo con mới sinh…



Trong mắt Vân Dương nhìn tới như muốn rớt ra.



Mèo biến lớn, báo lại nhỏ như cũ.



Vân Dương cảm thấy bản thân có thể ra ngoài đường kiêu ngạo, đồng thời có thể đánh cược:



- Mèo nhà ta nuôi, so với báo còn lớn gấp bốn năm lần, ngươi tin không?



- Không tin? Chúng ta đánh cược?







-------------