Ta Là Chí Tôn

Chương 1022 : Quyết định của Thương minh

Ngày đăng: 09:13 30/04/20


Sắc mặt Lãng Phiên Thiên đã sớm chuyển thành trắng bệch, mồ hôi lấm tấm không ngừng chảy ra, hô hấp cũng có chút bất ổn, trạng thái như vậy, vốn không nên xuất hiện trên người một cao giai tu giả như hắn.



Những lời như vậy, chỉ hắn mới có thể nói, lấy thân phận phó minh chủ, cùng thân phận huynh đệ kết bái, cả hai hợp nhất mới nói ra được.



Nếu những người khác nói… chỉ sợ thực sự sẽ dẫn tới tai hoạt ngập đầu!



Có điều, có thể nói ra hết những lời trong lòng, Lãng Phiên Thiên lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.



Mấy năm nay, thực lực thương minh ngày càng tăng, uy thế của Lão đại cũng ngày càng nặng, dù là không giận tự uy cũng không thể hình dung một phần vạn của lão.



Nội bộ thương minh, càng đã có một số phần tử cấp tiến muốn rục rịch, tiếp tục để như thế, đối với thương minh, tuyệt không phải chuyện tốt, tất cả đều có thể biến thành họa ngầm dẫn phát tai họa ngập đầu.



Lấy biến cố trước mắt làm dẫn chứng: Trước kia, khi gặp được thế lực như Cửu Tôn phủ, điểm đầu tiên mà thương minh nghĩ tới, nên phải là dùng chân thành tới hợp tác, tốt nhất có thể tạo quan hệ khăng khít giữa hai bên. Nhưng hiện tại, khi song phương còn đang hợp tác, Lão đại đã lại nghĩ đến… uy hiếp.



Việc này tuyệt đối không phải chuyện tốt!



Lại một hồi lâu sau.



Tiêu Giang Hồ rốt cục ngẩng đầu thoát khỏi suy tư, ngửa mặt nhìn trời, thản nhiên nói:



- Phiên Thiên, đa tja ngươi. Ngươi ta kết huynh đệ bao năm, hôm nay, ta thực sự phải cảm ơn ngươi!



Toàn thân Lãng Phiên Thiên khẽ run lên, kích động nói:



- Tin rằng Lão đại đã sớm có kế hoạch, tiểu đệ chỉ…



- Không cần khiêm tốn.



Tiêu Giang Hồ nói khẽ:



- Thương minh, chính là thương minh, ngươi nói rất đúng! Mấy năm nay, ta đã bị quyền mưu che mắt, lần này, ngươi nhìn xa hơn ta…



Đám người đồng thời mở miệng an ủi.



- Chờ sau lần tranh đoạt Thiên Vận kỳ này, ta sẽ lần nữa chế định quy tắc, ngăn cản dã tâm không nên có của thương minh, như lời Phiên Thiên nói vậy, thương minh chính là thương minh, thương nhân chi đạo, tuyệt không thể đổi.




Tống Trường Cung mỉm cười:



- Phàm là đại năng giả, năng lực suy luận tuyệt không kém, bao lây Vân Dương vào một lần, vào có thong dong hay gian nan, thiên tài địa bảo có lặp lại hay không… mỗi một khối kim loại, có liên quan gì không… từ những việc nhỏ nhặt không đáng kể này, đều có thể suy ra rất nhiều thứ…



- Nếu đại năng trong Linh Chi Mộ Địa đánh giá Vân Dương có thể thu được tài nguyên mà hắn cần trong thời gian ngắn, hắn tất sẽ tăng nhu cầu vật tư giao dịch lên. Mà đến lúc đó, không chỉ Vân Dương khó thể hoàn thành nhiệm vụ, càng khiến tổn thất của thương minh chúng ta gián tiếp tăng lên, càng ngày càng khó thu được chỗ tốt.



- Coi như hiện tại Vân Dương không có thực lực cự tuyệt chúng ta, mặc dù trong lòng có ý kiến, cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác với chúng ta. Nhưng lần một lần hai thu được lợi ích nhanh chóng, đối với đại cục mà nói, lại là được không bù nổi mất, di họa sâu xa.



- Kỳ thực sau lần giao dịch trước, Vân Dương đã từng trịnh trọng đề nhắc tới, hắn sẽ tận lực dùng mọi khả năng để thu được Sinh Linh chi khí, cho nên ta… tin tưởng Vân Dương có thể thu được Sinh Linh chi khí, dù sao Sinh Linh chi khí chính là tiêu điểm của bản môn, có Sinh Linh chi khí, hai bên mới đều thu được chỗ trống giảm xóc, dù sao nếu hắn không lấy được Sinh Linh chi khí, chúng ta vì đại cục tất sẽ ép hắn vào lần nữa, mà chuyện đó… chính là thứ mà Vân Dương không thể chịu nổi.



Tống Trường Cung nói:



- Cho nên ta cho rằng, lần này, tám chín phần sẽ lấy được Sinh Linh chi khí. Nhưng về sau… chúng ta nhất định phải càng thêm coi trọng chuyện này… tuyệt đối không thể vì lợi ích trước mắt mà khinh cử vọng động.



Tiêu Giang Hồ nghiêm túc gật đầu:



- Tống lão suy nghĩ sâu xa, bản tọa thụ giáo.







Ngày thứ hai.



Năm người Lãng Phiên Thiên, Tiêu Giang Hồ, Tống Trường Cung, Tống Nhất Tâm, Phong Quá Hải, cùng nhau tới chủ điện Cửu Tôn phủ.



Thành ý lần này của Thiên Hạ thương minh đủ dày, ngoại trừ năm người bọn hắn, mười mấy người khác đều đã rười Cửu Tôn phủ, đi tới chỗ đóng quân của Phong Quá Hải ngoài Cửu Tôn phủ.



Đây cũng chính là tỏ ý tín nhiệm.



Vân Dương đưa mắt đi qua, lập tức hơi híp lại, lòng thầm thấy dễ chịu hơn.



Lần này, năm người cùng tới, Tiêu Giang Hồ đi chính giữa, dáng tươi cười chân thành.



Đến lúc này, còn cần che giấu sao?